Chương 20:
Anh sững sờ một lúc rồi đưa tay vòng qua eo tôi.
Ôm tôi vào lòng.
Thì thầm vào tai tôi: “Có phải anh đã sai rồi không?”
Tôi ôm mặt anh, nhìn vào đôi mắt buồn bã của anh: “Vậy em cho anh cơ hội đáp lại em một lần nữa.”
“Đàn anh, em cũng rất lợi hại mà, anh có thể dựa vào em đấy.”
Tạ Dực cười nhẹ và ôm tôi chặt hơn: “Xin chào đàn em, anh là bạn trai của em. Anh yêu em lắm, yêu nhiều đến mức mất trí. Ngày nào anh cũng dính lấy em, xin em đừng chê anh phiền phức nhé!”
Đôi mắt anh cháy bỏng và trìu mến khiến tôi choáng váng.
Mặt tôi tiến lại gần anh hơn một chút: “Em có thể cưỡng hôn anh được không?”
“Không.” Anh lắc đầu: “Điều này nên để anh.”
Sau đó, anh ôm lấy gáy và đặt một nụ hôn thật sâu lên môi tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt gần kề của anh, nhìn anh nhắm mắt lại, nhìn hàng mi anh khẽ run lên.
Trời ơi!
Đúng là tôi đang bị Tạ Dực ôm hôn nè!
Môi anh ấy thật mềm mại, động tác thật nhẹ nhàng, thật hạnh phúc!
Tôi rất muốn cười.
Không! Không! Bây giờ tôi không thể cười được!
Nhưng khó nhịn cười quá.
Phụt! Ha ha…
Tôi không thể nhịn cười được.
Tạ Dực nhìn tôi với vẻ khó tin.
“Em xin lỗi, em vui quá… em không kìm được.” Tôi thì thầm, không dám nhìn vào ánh mắt giận dữ của anh.
Thật xấu hổ!
Lần đầu tiên hôn Tạ Dực, tôi đã cười lớn luôn.
Tôi lén liếc nhìn anh ấy: “Anh có thể làm lại lần nữa không?”
Anh ấy ậm ừ, không cử động.
Thôi thôi, tôi mặc kệ.
Tôi kéo cằm anh ấy xuống rồi hôn lên môi anh.
Những gì anh nhận được là một phản ứng dữ dội và cuồng nhiệt.
Trận chiến chuyển từ cửa sang ghế sofa.
Diễn ra thật ác liệt.
Anh ấy không phải là người duy nhất mất trí.
Điện thoại của Tạ Dực vang lên như đang báo động.
Nếu anh không trả lời cuộc gọi một lần, người ta sẽ gọi lần thứ hai.
Tôi đẩy anh ấy ra và yêu cầu anh ấy trả lời điện thoại trước.
Đó là cuộc gọi từ một đồng nghiệp trong công ty gọi đến, yêu cầu anh xem xét vấn đề.
Tạ Dực chử.i th.ề, đi bật đèn rồi ngồi trước máy tính.
Cách anh ấy đi rất đẹp trai, cách anh ấy ngồi cũng rất đẹp trai.
Tại sao ông chủ Tạ của tôi lại đẹp trai đến vậy chứ?
Nhìn thế nào cũng đẹp.
Chân của Tạ Dực không phải là chân, mà nhất định là nước suối bên bờ sông Seine
Lưng của Tạ Dực không phải lưng mà là một bông hồng Bulgaria.
Mê chết tôi rồi.
Biểu hiện thiếu kiên nhẫn sau khi bị quấy rầy thật dễ thương.
Thật muốn hôn anh ấy một cái.
Tôi lao tới hôn vào má anh ấy.
Cái cau mày của anh ấy lập tức giãn ra, anh ấy mỉm cười và xoa đầu tôi.