Chương 21:
Tạ Dực làm xong việc rồi mới nhớ ra chúng tôi còn chưa ăn cơm.
Chúng tôi cùng nhau ra ngoài tìm quán ăn, tôi lén đặt tay mình vào lòng bàn tay anh ấy.
Anh ấy nắm chặt nó lại.
Ăn ở chợ đêm xong, Tạ Dực nói muốn mua trà sữa nhưng chỉ mua một cốc.
Anh nhấp một ngụm trước.
“Sao anh không mua cho em?” Tôi hỏi anh ấy.
Anh liếc nhìn ly trà sữa khoai môn nóng trong tay: “Em có thể uống chung cốc với anh.”
“Em không muốn.”
Anh ấy lớn giọng: “Hôn cũng hôn rồi, còn sợ dùng chung ống hút với anh à?”
Người qua đường che miệng cười.
Tôi cả người cứng ngắc.
Cả khuôn mặt nóng như thiêu đốt.
Tôi vội vàng kéo Tạ Dực sang một bên: “Em cảm thấy hôm nay tiết trời hơi oi, em không muốn uống đồ nóng.”
Anh bĩu môi: “Anh không quan tâm. Em phải uống chung cốc với anh.”
Người này làm nũng nhìn đáng yêu thật đấy!
Tôi nghiêng người về phía trước, uống một ngụm lớn.
Chỉ khi đó anh mới hài lòng dẫn tôi về.
Đi qua những con phố buôn bán sầm uất, dạo qua những con hẻm nhỏ không người, bước qua hàng ngàn ánh đèn rực rỡ.
Khi ấn nút khóa cửa, tôi thấy động tác của Tạ Dực khác với những gì tôi mong đợi.
Anh ấy nhấn “100” trước, dừng lại nửa giây rồi nhấn “106”.
Thì ra là phải chia thành như vậy.
Trước đây, khi tôi cố gắng giải mã chuỗi mật khẩu này, tôi luôn nghĩ rằng nó là một số nguyên gồm sáu chữ số, nhưng thực ra nó phải là hai số có ba chữ số.
Chuyển đổi hệ thống? Mã hóa?
Không hiểu sao lúc này não tôi load rất nhanh.
Tôi liệt kê trong đầu tất cả các khả năng gần như trong tích tắc.
Mã gồm ba chữ số.
Mã ASCII.
100 là “d”, 106 là “j”.
Đó là tên tôi. (DaiJin)
Ứa gan ghê chưa!
Rõ ràng là anh thích tôi quá trời quá đất, vậy mà ngày nào cũng giả vờ thờ ơ.
Tôi lén mắng vài câu sau lưng của Tạ Dực.
Nếu tôi mà sớm biết được anh cũng yêu thầm tôi, thử xem tôi có hạ gục được anh không.
Bây giờ hạ gục anh cũng chưa muộn.
Tôi bước tới và ôm lấy eo anh từ phía sau.
Tôi dựa vào lưng anh.
Anh ấy cố quay người lại nhưng tôi giữ chặt lại khiến anh không thể cử động.
“Sao vậy? Em không cho bạn trai hôn em à?” Anh ấy quay lại nhìn tôi với vẻ hơi bất mãn.
“Trước tiên hãy để em ôm anh một lúc đã.”
Anh ấy không phản kháng nữa mà đứng bất động.
Một lúc sau, Tạ Dực mới nói nhỏ: “Tay của em đang làm gì vậy?”