Thiếu Nhi Mét Tám Sáu Múi

Kết truyện



Chương 22: Kết truyện

Bàn tay đang bí mật xoa bóp cơ bụng của anh ngừng lại.

Tôi mỉm cười, đáp: “Để em kiểm tra xem anh còn cơ bụng không.”

“Vậy giờ em đã kiểm tra xong chưa?” Giọng anh hơi cao, mang theo một nụ cười yếu ớt.

Tôi lén đưa tay qua vạt áo anh: “Phải tiếp xúc trực tiếp mới kiểm tra được á.”

Ngay lúc đầu ngón tay tôi chạm vào cơ của anh, anh đã nắm lấy tay tôi.

Rồi anh hít một hơi thật sâu.

“Đới Cẩn, em chán sống thật rồi!”

Sau đó, anh ấy kéo tôi lên cầu thang.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Đây không phải là kênh dành cho thiếu nhi!

Mưa phùn liên tục dần dần biến thành một cơn bão dữ dội, đánh gục mọi thứ trên thế giới mà không kiêng nể gì.

Một loài hoa vô danh nở rộ trong mưa, kiên trì chịu đựng sự tấn công của mưa gió.

Nó khiến người ta không nhịn được mà ngâm một bài tỳ bà hành.

(*) Là một bài thơ cổ  của Bạch Cư Dị, súc tích, âm hưởng nhạc thơ nhẹ nhàng, tha thiết.

Dây lớn ào ào như mưa rào, dây nhỏ nỉ non như tỉ tê chuyện riêng.

(Rồi tiếp đến) Tiếng rào rào lẫn tiếng nỉ non, (nghe như) hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc.

(Nghe như) tiếng chim oanh giọng (líu lo) qua lại trong hoa, nhịp suối ngập ngừng, nước chảy xuống bãi.

Suối nước bỗng lạnh đông, dây đàn ngưng bặt.

Sáng hôm sau tôi vội đến trường, suýt thì muộn luôn.

Lão Lý vô cùng bất mãn.

Tên tôi được xướng lên trong lớp: “Đới Cẩn, trông em vui quá nhỉ? Cười khoái chí như vậy? Đã hiểu hết chưa?”

Đều tại Tạ Dực, tất cả đều tại Tạ Dực.

Hại tôi cứ mãi cười khúc khích.

Có lẽ cảm nhận được sự oán giận của tôi, anh ấy đã đến trường tìm tôi ngay khi tan ca.

Tôi đang ngồi trong phòng máy tập trung viết mã thì Tạ Dực giận dữ bước vào và ngồi xuống cạnh tôi.

“Đàn em, em có thể chú ý đến bạn trai của mình không?”

Tôi vừa thấy anh ấy gửi cho tôi sáu tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ.

“Xin lỗi, đàn em của anh thật sự rất bận rộn. Lần sau chúng ta có thể sắp xếp thời gian để liên lạc với nhau được không?” Tôi nắm lấy tay anh ấy và lắc lắc, gửi đi những tín hiệu vô tuyến đầy quyến rũ.

“Em nói có lý.” Tạ Dực trầm ngâm nói: “Vậy mỗi ngày em dành thời gian gửi kết quả học tập của mình cho anh đi? Thế nào? Không khiến em chậm trễ đâu”

Tôi nhớ lại bộ dạng như hung thần của Tạ Dực lúc trước khi đang giảng bài cho người khác, hít mạnh một hơi.

Quả nhiên là bản sao rep 1:1 của lão Lý.

“Không được, không được!” Tôi vội xua tay: “Em sẽ xem điện thoại nhiều hơn, không làm phiền anh đâu.”

Anh cười khẩy rồi quay sang máy tính để kiểm tra những dự án tôi đang làm đang làm gần đây.

Sau đó anh ấy đưa cho tôi một lịch trình.

Để tôi báo cáo cho anh ấy theo các mốc thời gian tương ứng.

Tôi ngốc thật rồi.

Đây là loại bạn trai gì vậy?

Ánh mắt của Tạ Dực cuốn hút đến mức tôi chỉ có thể ngoan như cún con.

Aaaa… Không còn cách nào cả, tự chọn học sinh giỏi làm bạn trai nên cũng phải cố mà theo kịp anh ấy.

Tôi cảm thấy như mình đã bước vào giai đoạn thứ hai của một sự bất công nghiêm trọng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.