Chương 3: Ma thần đi chợ
May mắn tôi có tầm nhìn xa, xây nhà có hai gian phòng.
Đàm Tễ cũng không kén chọn, yên tâm thoải mái vào ở căn phòng tôi đã quét tước qua một lần.
Sau đó hắn bắt đầu sự nghiệp trồng trọt mà cho tới nay và có thể cả trong tương lai hắn không bao giờ nghĩ tới.
Mà tôi, cũng bắt đầu kiếp sống mỗi ngày đều mắng hắn.
“Đàm Tễ! Đó là tỏi! Quăng tám sào cũng không có quan hệ với ớt cay!”
“Ấy ấy… Ngươi sao lại nhổ cà chua của ta… ta vừa trồng lại chúng nó! Cà chua xào trứng không còn nữa rồi…”
“Dưa hấu của ta! Ngươi đừng chạm vào nó!!!”
…
Đàm Tễ thế nhưng lại rất trầm ổn, mặc kệ tôi mắng hắn cũng không dừng việc ăn cơm trên tay.
Bữa cơm này hắn đã ăn ba bát lớn, còn chưa tính đồ ăn.
Nhìn hắn thế này, tôi đã từng hoài nghi hắn có phải là không có cơm ăn hay không.
“Chi Chi, ta có thể ăn thêm một chén không?”
Hắn cầm chén đưa cho tôi, nhoẻn miệng cười với tôi, vì miếng cơm, hắn có thể không chút do dự hy sinh nhan sắc, mà tôi lại thuộc team nhan khống, lại cho hắn một chén cơm đầy, thậm chí thêm một chén canh vịt, để hắn ăn từ từ.
Hắn cười cười với tôi, sau đó đạm nhiên mà tiếp nhận hành động tôi đem hạt cơm dính bên miệng hắn lấy xuống.
Tôi ngồi xuống ăn cơm, sau đó hỏi hắn: “Cơm trưa ngày mai ngươi muốn ăn cái gì? Đây là phần thịt cuối cùng trong nhà rồi, tối nay sẽ không có thịt, ngày mai ta muốn đi chợ. Ngươi ở nhà, không thể coi khoai tây của ta như cỏ mà nhổ đấy.”
Tôi vĩnh viễn nhớ rõ ngày đầu tiên hắn ở nhà tôi, chuyện tốt mà hắn làm khi tôi lên phố.
Tay bưng cơm Đàm Tễ chợt run, từ bát cơm ngẩng đầu nhìn tôi, híp mắt cười nói “Chi Chi, ta có thể cùng ngươi đi chợ không?”
Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi.
“Cũng được, mang ngươi đi học thêm chút kiến thức.”
Tôi ra hiệu cho hắn uống hết bát canh vịt cuối cùng. “Miễn cho ngươi về sau về quê, muốn ăn cơm, kết quả lại nhìn khoai lang thành khoai tây.”
Đàm Tễ từng ngụm từng ngụm uống vịt canh, giống như vô tình hỏi: “Ngươi không cùng ta trở về sao?”
Tôi nhìn hắn, hiền từ giống bà mẹ già: “Ma giới không thể trồng trọt, đến lúc đó ngươi tự mình trở về là được.”
Nực cười, nam nhân, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ làm ruộng của tôi
Đàm Tễ nhìn qua rất thất vọng, có thể là bởi vì nghĩ đến không có đầu bếp miễn phí và đồ ăn ngon.
Hắn uống xong canh, giúp tôi dọn dẹp chén đũa, rồi đi tắm.
Mà tôi trở về phòng, liệt kê danh sách ngày mai cần mua.