Xuyên Không: Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng

Ma thần



Chương 2: Ma thần

Nắng sớm mai nhè nhẹ rung cây lá…

Mọi người, tôi bị nghẹn rồi.

Nhìn kìa, cánh đồng rau của tôi!

Nó giống như một bãi đậu xe sau một cơn lốc xoáy. Bắp cải ngã trái ngã phải, lá cải trắng rách tung toé, hành tỏi bị bật gốc, cà chua nát bét…

Hu hu hu…

Rau của tôi!

Thế là tôi lao xuống, sẵn sàng đá bay thủ phạm khiến ruộng rau của tôi bị lốc xoáy thổi bay…

Sau đó, tôi lại nghẹn ngào.

Tôi cho là sau khi đoạ ma tôi đã rất kén ăn, khá lắm, nhìn qua con hàng này còn kén ăn hơn tôi!

Nhưng tại sao hắn lại rơi xuống đây?

Ừm? Phải chăng nữ phụ bây giờ cũng có phúc lợi nhặt được nam nhân à?

A, hắn tỉnh rồi.

Ngay khi tôi phàn nàn, hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, tôi ngăn hắn mở miệng.

“Này, coi như không có chuyện gì xảy ra đi, ngươi cút về quê của ngươi, ta tiếp tục việc trồng trọt của ta.”

Sau khi tôi đánh giá hắn hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi cũng nhớ ra hắn là ai – Đàm Tễ, đại boss! Lãnh đạo trực tiếp của tôi, ma quân của ma giới cách vách giới tu tiên.

Trong sách hình dung hắn như thế nào nhỉ?

Dung mạo yêu nghiệt, độc như anh túc, thực lực mạnh mẽ, đôi mắt đào hoa câu hồn cả thiên hạ, thích mặc đồ màu đen.

Bình tĩnh mà xem xét, tôi rất thích loại mỹ nam mạnh mẽ nhưng dịu dàng như hắn, nhưng ngại việc hắn thích nữ chính đến não tàn, còn muốn gi.ết chet nam chính, giúp nữ chính ngáng chân tôi, tôi liền không thích hắn nữa.

Ừm, chính là như vậy.

Mặc dù tôi không thực sự hiểu tại sao tôi lại nghĩ hắn là người dịu dàng nữa.

“Ngươi biết ta?”

Câu đầu tiên Đàm Tễ nói với tôi thế nhưng không phải là kiểu lạnh lùng và độc tài, cũng không phải kiểu dầu mỡ lại quê mùa của bá đạo tổng tài mà lại là một câu hỏi mang chút tò mò.

Hắn thậm chí còn hy sinh nhan sắc của chính mình, kéo kéo tay của tôi.

Lúc đó hắn còn ngồi ở đất trồng rau, trên áo choàng màu đen còn dính chút bùn, thậm chí ở trên khuôn mặt trắng nõn cũng dính một chút, nhìn qua cả người đơn thuần vô hại, thậm chí có chút đáng yêu.

Tôi quyết định việc nào ra việc đó với hắn: “Ta đương nhiên biết ngươi, ta cũng là ma tu, tính ra ngươi là lãnh đạo trực tiếp của ta đó, ma quân đại nhân.”

Hắn sửng sốt: “Thế sao ta lại chưa gặp ngươi bao giờ?”

Tôi dùng ánh mắt hiền từ mà nhìn hắn: “Ta trồng rau ở chỗ này đã sắp được mười năm, làm sao ngươi có thể nhận ra ta?”

Hắn vẫn không hiểu: “Tu vi của ngươi không tồi, vì sao muốn ở đây trồng rau?”

Tôi có thể nói cái gì?

Bởi vì tôi sợ tôi ở lại sẽ bị đuổi gi.ết.

Theo dòng thời gian của cốt truyện ban đầu, hiện tại tôi đã bị bắt và bị chém đao thứ nhất.

Tương lai còn có 9999 đao.

Nhưng mà vẫn muốn lấy lòng cấp trên.

Vì thế, tôi cười tủm tỉm nhìn hắn: “Bởi vì ta muốn trải qua cuộc sống làm ruộng, hơn nữa đồ ăn trên thế gian rất ngon, ta luyến tiếc.”

Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn.

Hắn giống như hiểu, lại không hoàn toàn hiểu, chỉ là nháy mắt nhìn tôi, vẻ mặt thâm tình.

Cười ch.ết mất, mắt đào hoa nhìn ai mà không thâm tình?

Tôi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn qua có vẻ không hèn nhưng trên thực tế bắp chân đã run đến như sàng trấu, lời nói thấm thía của tôi nói với hắn: “Đại nhân, ngươi huỷ hoại vườn rau của ta.”

Hắn kinh hãi: “Thế làm sao bây giờ?”

Tôi gỡ lá rau trên đầu hắn xuống, cũng không có bỏ sót tia sáng trong mắt hắn, lời nói thấm thía của tôi lại nói với hắn: “Ngươi phải giúp ta trồng rau, bằng không ta đem ngươi nhốt lại, không cho ngươi ăn cơm.”

Đàm Tễ khiếp sợ: “Ta không phải cấp trên của ngươi sao?”

Tôi bình tĩnh mà đáp lại: “Đồ ăn quan trọng hơn cấp trên.”

Hắn tự hỏi một chút rồi nói: “Được thôi.”

Tôi cảm thấy hài lòng đứng lên, thậm chí bởi vì chân mềm mà trẹo một chút.

Tôi đi vào trong phòng trước.

Đàm Tễ cũng đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, sau đó ánh mắt thâm trầm mà liếc tôi một cái, đồng tử màu đỏ mang theo một chút ý cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.