Chương 1: Đoạ ma
Tên tôi là Vân Nhất Chi, sau ba năm đại học, tôi bắt kịp trào lưu xuyên không, xuyên vào vai nữ phụ xấu xa cùng họ cùng tên trong “Sư huynh thần tiên ngạo kiều”.
Cũng chính là đại sư muội của Huyền Hư – nam chính, vị sư huynh băng thanh ngọc khiết, lạnh lùng trong sạch như ánh trăng đó.
Vì thế, tôi khó chịu.
Làm ơn đi. Người khác xuyên đều là sư tỷ, dựa vào cái gì đến lượt tôi lại là sư muội?
Tuy rằng vị sư muội này cũng rất đẹp, là đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới.
Nhưng mà, tôi vẫn còn khó chịu.
Tuy nhiên, trời đất bao la, giữ mạng là lớn nhất.
Rời xa đại sư huynh và tiểu sư muội, dùng chính sức mình làm lên việc lớn.
Đúng vậy, cuốn sách này nói về tình yêu và thù hận giữa sư huynh và tiểu sư muội của tôi, mà tôi – Vân Nhất Chi vẫn luôn chỉ là một công cụ để thúc đẩy cốt truyện.
Mà ngọn nguồn của mọi chuyện chính là, thời điểm sư muội gia nhập môn phái, sư phụ còn ở tu chân giới.
Cười ch/ết tôi mất, dù sao cũng không có hệ thống, tôi liềm lẻn đi trước.
Vì vậy, vào năm 1053 của Tu chân giới, Đồng Lan tiên tôn của Thương Lam Tông đoạ ma, trốn chạy khỏi tông môn, không rõ sống ch.ết.
Không giống những nữ phụ khác muốn cùng nam chính tu thành chính quả, sau đó đá nữ chính tam quan vặn vẹo đi, tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý đem truyện tu tiên biến thành truyện điền văn.
Hơn nữa tôi tìm đối tượng cũng sẽ không lấy Huyền Hư làm tiêu chuẩn!
Tôi thích mỹ nhân ôn nhuận như ngọc.
Loại đàn ông lãnh đạm đến ch.ết kia, tôi chỉ thưởng thức nhan sắc của hắn, rồi nháy mắt lại quên thôi.
Vì thế, vào năm thứ hai trở thành ma, tôi gần như quên mất đại sư huynh trông như thế nào.
Thật sự đã quên.
Tuy rằng hắn đẹp, nhưng mà tôi mù mặt.