Xuyên Không: Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng

Bản cut



Chương 14: Bản cut

Ngày sửa ngày sưa… Ừm, tôi đến từ nông thôn, khẩu âm có chút nặng, mọi người thông cảm giúp tôi nha.

Theo Đàm Tễ nói, trăm năm trước, có một nữ tử, thiên phú cực cao, ba năm ôm hai, năm năm ôm ba… A nói sai rồi, là một năm Trúc Cơ, ba năm Kết Đan, mười năm Nguyên Anh.

Tôi nhìn Đàm Tễ, Đàm Tễ nhìn tôi.

Đàm Tễ kêu tôi: “Phu nhân…”

“Không cần kêu ta là phu nhân, ta không có lão công như ngươi.” Đàm Tễ nói nửa ngày cũng không có trọng điểm làm tôi rất là khó chịu, vì thế tôi đạp hắn một cái, quyết định đem bữa ăn khuya của hắn hủy bỏ.

Đàm Tễ kinh hãi: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng bữa ăn khuya không thể không có a.”

Tôi tự hỏi một chút, nghe cũng có vẻ hợp lý, sau đó lộc cộc đi làm cái bánh, lại xào thêm ốc, sau đó bưng vò rượu, chuẩn bị cùng Đàm Tễ uống say một bữa.

Đàm Tễ nhìn rượu trong tay tôi, sắc mặt có chút phức tạp.

“Sao?” Tôi trừng hắn.

Sao nào? Rượu còn không cho tôi uống nữa à?

Đàm Tễ hèn mọn mà lắc lắc đầu: “Không phải, bình rượu này căn bản không đủ nàng uống.”

Tôi vui vẻ: “Tửu lượng của ta rất tốt sao?”

Đàm Tễ không nói chuyện, vẻ mặt trung thực: “Ta đã quên rồi.”

Tôi đổ một bát rượu cho chính mình, ăn một con ốc rồi lại cắn miếng bánh, bắt đầu vô cớ gây rối: “Huhu ngươi căn bản không yêu ta, nếu không sao lại không biết tửu lượng của ta như thế nào?”

Đàm Tễ có chút không biết làm sao, phỏng chừng cũng là lần đầu tiên hắn thấy tôi không nói lý như vậy, còn chưa có say đã ra oai phủ đầu với hắn rồi.

Đàm Tễ mặt đầy bất đắc dĩ: “Phu nhân, ta yêu nàng bao nhiêu, chính nàng không rõ sao?”

Đàm Tễ yêu tôi sao?

A, tôi quên mất.

Chắc là yêu lắm nhỉ?

Vân Nhất Chi có thói quen nhỏ là thích uống một chút rượu khi nghi ngờ, sau đó mang theo bảy phần men say cùng ba phần thanh tỉnh lắc lư ở trước mặt Đàm Tễ, ôm hắn rồi lại ôm lại sờ, thậm chí có đôi khi uống say quá, còn dùng răng để gặm.

Sau khi tiểu cô nương uống rượu xong không chỉ chân mềm, sức lực trong miệng cũng mềm như bông, không phải mắng mỏ người khác, càng giống như là đang cùng người khác vui vẻ.

Đàm Tễ có vết thương nào chưa từng trải qua?

Một vết thương nhỏ với lực cắn như vậy thậm chí còn có chút ngứa ngáy đối với hắn.

Tửu lượng của tiểu cô nương ở Ma giới chỉ có thể xem như tiểu hài tử, thường thường uống say liền có chút điên, điều này dẫn tới sau khi thành thân, thường xuyên có thể nhìn thấy những cảnh tượng kỳ lạ trong cung điện.

Hắn đang ngồi xem công văn, trong lòng ngực có một tiểu cô nương, mà tiểu cô nương lại đang ôm hắn, xem hắn như đùi gà mà gặm đến chảy nước miếng.

Đàm Tễ đột nhiên nghĩ về những ngày đầu tiên sau khi tiểu cô nương biến mất.

Đoạn thời gian đối với hắn, còn có hầu hết mọi người ở Ma giới mà nói, là một đoạn thời gian không thấy ánh mặt trời.

Cô nương hay cười hay nháo đi rồi, Ma giới vốn mới có một chút tươi sáng và náo nhiệt lại nhanh chóng khôi phục lại bầu không khí chết chóc mà nó đã có từ rất lâu trước đó.

Kỳ thật những gì Vân Nhất Chi nói là không đúng.

Ruộng đồng ở Ma giới có thể để cho nàng trồng, cánh đồng đó là do hai người bọn họ tự tay nuôi dưỡng, chỉ là nàng quên mất mà thôi.

Ngay từ đầu, hắn còn thắc mắc tại sao một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy lại thích trồng trọt, huống hồ phần lớn đất đai ở Ma giới đều là đất khô cằn, không có sự sống, không thứ gì có thể trồng trọt được.

Kết quả tiểu cô nương lại nói: “Làm con gái ưu tú của nhà trồng hoa, ta muốn phải giữ vững mục đích làm nông nghiệp ban đầu, mới có thể có được sự phát triển bền vững, ngươi hiểu không?”

Hắn bật cười, tiểu cô nương nói rất nhiều, nhưng hầu hết thời gian hắn đều nghe không hiểu lắm.

“Tới đây, cùng ta đọc 24 chữ nào.” Lúc đó Vân Nhất Chi còn có ý đồ đem ma quân giáo dục thành thanh niên tốt nhị thập tứ hiếu, nhưng giây tiếp theo đã bị một con sói con xô ngã xuống đất.

Mặc dù bị Đàm Tễ túm lấy gáy xách lên, đôi mắt của tiểu sói con vẫn lấp la lấp lánh, tứ chi giãy giụa nhào vào trong lòng tiểu cô nương.

Con sói con đó sau này là Mặc Trác.

Trăm năm thời gian, đủ để tạo nên một thế hệ ma tướng.

Hiện giờ Ma giới tràn ngập đủ loại hoa tươi xinh đẹp, một số là do tiểu cô nương năm đó gieo, nhưng nhiều hơn nữa là do những người già ở Ma giới cẩn thận vun trồng để tưởng nhớ cô gái hay cười năm đó.

Ma giới hết thảy mọi thứ đều đang trở nên tốt đẹp hơn, chỉ có nàng biến mất trăm năm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.