Chương 19: Củ cải bắp cải
TÔI nhớ ra tôi là ai.
Tôi là Vân Nhất Chi, một nữ sinh viên đại học, vào trăm năm trước xuyên đến một quyển sách tên là “Sư huynh thần tiên ngạo kiều”, trở thành đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới.
Tôi là Đồng Lan tiên tôn của Thương Lam Tông.. cũng là Ma hậu mà Đàm Tễ cưới hỏi đàng hoàng!
Nhưng, vào trăm năm trước, tôi đã chết.
Tế Chi và Huyền Hư gi/ết tôi, bọn họ liên thủ, phế đi tu vi của tôi.
Tôi nhớ tới vẻ mặt cực kỳ bi thương của Đàm Tễ, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng của nhị sư huynh, cũng nhớ tới khuôn mặt bừng bừng dã tâm thậm chí có chút vặn vẹo của Tế Chi và vẻ mặt phức tạp không thể giải thích được của Huyền Hư.
Tế Chi, Huyền Hư, các ngươi làm tốt lắm.
“Khương Phúc! Ngươi đúng là đang tìm ch.ết! Nếu như nàng xảy ra chuyện, ta tuyệt đối không để ngươi yên! Ta nhất định sẽ gi.ết ngươi!”
Là giọng của Đàm Tễ.
Aaaa, phiền muốn ch.ết, thật đau đầu.
Nhưng mà tôi còn muốn giả vờ cảnh tỉnh lại thật chân thật, dù sao nếu tôi vẫn nhắm mắt thêm một lúc, phỏng chừng Đàm Tễ sẽ phát điên lên mất!
Ừm… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mỹ nhân tỷ tỷ và hắn sẽ cùng nhau điên.
Vì thế tôi tỉnh lại.
Cách thức dậy không có gì mới, động động ngón tay, giật giật mí mắt.
Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Đàm Tễ, hắn đang ôm chặt lấy tôi, khóc không còn hình tượng: “Ô ô ô… Phu nhân… Làm ta sợ muốn ch.ết…”
Tôi hiểu rồi.
Hoá ra Mặc Trác, lông xanh, bánh bao sữa nhỏ đều có thể khóc như vậy là giống ngươi!
Tôi vò vò mái tóc của Đàm Tễ, sau đó ngẩng đầu lên nháy mắt với mỹ nhân tỷ tỷ ôn ôn nhu nhu đang đứng một bên: “Khương Khương, cảm ơn huynh.”
Mỹ nhân tỷ tỷ đôi mắt sáng ngời, hắn lại nói ra nguyện vọng trăm năm cũng không tắt đó: “Tiểu Chi, muốn đi cùng sư huynh sao? Ta mua cho muội đồ chơi làm bằng đường nha!”
Tôi đè Đàm Tễ đang cố gắng đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Khương Khương, ta không thể đi theo huynh…”
Mỹ nhân tỷ tỷ rất thất vọng.
Tôi rất đau lòng.
Nhưng mà không có biện pháp, tôi yêu chính là củ cải lớn Đàm Tễ này, cây bắp cải Khương Phúc chỉ có thể kiếp sau lại gặm.
Khương Khương rất tốt, cũng không muốn làm khó tôi.
Tôi an ủi hắn: “Tuy rằng ta không thể đi cùng Khương Khương, nhưng Khương Khương có thể ăn đồ chơi làm bằng đường ta làm nha!”
Tôi và hắn từng là đồng môn, quan hệ không khác thanh mai trúc mã là bao, thân thể hắn không tốt lắm, ngày ngày uống thuốc, mỗi ngày tôi đều chuẩn bị cho hắn viên đường, đến Đàm Tễ lúc bị thương còn không có đãi ngộ này.
Mỹ nhân Khương Khương suy nghĩ về điều kiện này một lúc, sau đó gật đầu đồng ý, hắn khôi phục tinh thần phấn chấn với con ngươi sáng lấp lánh mà năm đó tôi đã thấy khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn.
Khương Khương cảm thấy sảng khoái, hắn đi mà không có bất kỳ gánh nặng nào.
Chỉ còn lại một mình Đàm Tễ, hắn đang không vui.
Hắn không còn dáng vẻ đạm phong khinh quý công tử thường ngày, sống ch.ết nắm lấy tay của tôi không buông, còn liên tiếp mà gào: “Phu nhân! Vì sao nàng không để ý tới ta?!”
Tôi bị hắn ồn ào đến nỗi thiếu chút nữa đánh cho hắn hai trận.
“Ồn cái gì mà ồn.” Tôi còn muốn hung dữ với hắn, nhưng khi nhìn thấy quầng thâm nơi mắt hắn, tôi không đành lòng nói: “Ta không có việc gì, thật đó.”
Đàm Tễ càng khó chịu, hốc mắt hồng hồng.
Tôi chợt nhớ rằng, năm đó khi tôi ch.ết, dường như tôi cũng nói với Đàm Tễ như vậy.
Tôi cúi người lại gần, sờ trán hắn: “Đồ ngốc này, ta thật sự không có việc gì… Sau khi kết thúc việc này, ta sinh cho chàng đứa con chơi a.”
Đàm Tễ không nói chuyện, một lúc lâu sau mới đem tôi ôm vào trong ngực: “Chuyện đó nói sau đi, ta sợ nàng đau.”