Chương 18: Trần Hồng Tiên Tôn
Bánh bao sữa nhỏ có vẻ rất vui khi tôi đến, ăn năm bát cơm giống như cha nó, còn ăn một con gà và cá tôi nướng.
Bánh bao sữa nhỏ nói trước kia tôi thường xuyên cho nó cá nướng, thịt nướng, nhưng mà tôi không nhớ rõ.
Khi nó nói điều này với tôi, nước mắt cũng tuôn rơi, tôi nhìn mà đau lòng muốn ch.ết, hận không thể đem trái tim mình đào cho nó, và cho nó vài cái hôn.
Vì thế, vì bánh bao sữa nhỏ, tôi quyết định đi tìm ký ức của nguyên chủ.
Chuyện tìm ký ức này, nói đơn giản thì đơn giản, tìm đại một ma tu ở Ma giới cũng là tình trạng: nhìn thấy tôi liền đôi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói chuyện với tôi.
Nhưng chuyện này nói khó thì cũng khó, bởi vì ma tu mà tôi tìm được đều nói không rõ ràng.
Bọn họ dường như bị hạ mệnh lệnh nào đó, chỉ cần tôi nghĩ không ra, bọn họ liền ngậm miệng không đề cập tới chuyện khi tôi còn ở Ma giới.
Vì thế, tôi quyết định đi tìm Bát Giới nhà tôi… Không phải, là mỹ nhân tỷ tỷ!
Hai ngày trước tôi đã quên hỏi hắn vì sao lại ở chỗ này, hôm nay mới nhớ tới, hắn vì sao lại ở chỗ này?!
Dựa theo dòng thời gian của nguyên tác, hẳn là mỹ nhân tỷ tỷ nhà tôi còn ở Thương Lam tông làm Trần Hồng Tiên Tôn phong thanh nguyệt sáng, mà không phải ở một góc Ma giới câu cá trồng trọt.
Mỹ nhân tỷ tỷ thấy tôi thì cao hứng, cho tôi ăn quả táo lớn mà tôi thích.
Hắn còn ôn ôn nhu nhu hỏi tôi: “Sao hôm nay Nhất Chi có thời gian rảnh đến đây?”
Tôi răng rắc răng rắc gặm quả táo lớn trong tay, cố ý vô tình hỏi: “Chỉ là tò mò mà thôi, sao sư huynh lại ở đây? Sư huynh không phải là nhân tài kiệt xuất của Tu chân giới sao? Tại sao sư huynh lại muốn tới đây?”
Những người tu tiên tiên phong đạo cốt, được mọi người khen ngợi, tu sĩ Ma giới sát khí bốn phía, mọi người đòi đánh, đây là nhận thức cơ bản của tiểu thuyết tu tiên.
Mỹ nhân tỷ tỷ rót cho tôi một chén trà, sau đó xoa đầu tôi: “Tiểu Chi ở đâu, sư huynh liền ở đó, muội không vui khi ta ở chỗ này sao?”
Tôi lắc đầu như trống bỏi: “Đương nhiên không phải, sư huynh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, gặp sư huynh ta đương nhiên rất vui mừng.”
Mỹ nhân tỷ tỷ ôn ôn nhu nhu cười, hắn che môi ho khan hai tiếng, sắc mặt hơi hơi có chút trắng bệch: “Ừm, nhìn thấy Tiểu Chi, tôi cũng rất vui vẻ.”
Tôi đem trà rót xuống: “Vậy sư huynh, có thể nói cho ta biết một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì không?”
Tất cả những tin tức mà tôi có được đều chỉ đến hướng trăm năm trước, hơn nữa trong nguyên tác, nữ chính mới bắt đầu tu tiên từ trăm năm trước, khi đó nguyên chủ là nữ hai đã đức cao vọng trọng, cũng không biết trước đây hai người có đánh nhau không nữa.
Haizz, tác giả ch.ết tiệt, cốt truyện hữu hiệu thì không viết, trách không được sách của ngươi không nổi!
Mỹ nhân tỷ tỷ ôn ôn nhu nhu lại rót cho tôi một ly trà, đưa tới tay tôi: “Trăm năm trước? Tiểu Chi tò mò cái này?”
Tôi điên cuồng gật đầu: “Vâng vâng vâng! Tò mò giống như mèo cào luôn vậy!”
“Trăm năm trước, Tiểu Chi cũng đáng yêu giống như hiện tại.” Mỹ nhân tỷ tỷ ôn ôn nhu nhu sờ sờ đầu tôi, thanh âm nghe có chút hoài niệm. “Chỉ có một điều duy nhất không tốt chính là đưa sư huynh tiến vào Ma giới, yêu Đàm Tễ…”
Tôi đơ ra một lúc.
…
Vãi ò! Tôi rốt cuộc nhớ ra tôi đã quên thiết lập nào rồi!
Mỹ nhân tỷ tỷ là bệnh kiều a!!!
“Sư huynh…”
Tôi khẽ hét lên, một tiếng, sau đó trước mắt tối sầm, ngất đi.