Chương 17: Hài tử
Trước khi tôi tiếp tục có thể bày tỏ tình yêu sâu sắc của mình với mỹ nhân tỷ tỷ, tôi bị Đàm Tễ ôm đi.
Hắn vừa đi, vừa hùng hùng hổ hổ, nói lúc trước nên chém ch.ết mỹ nhân tỷ tỷ.
Tôi ý đồ muốn tát hắn hai cái, muốn nói một cách hống hách rằng không thể đụng đến mỹ nhân tỷ tỷ của tôi… Nhưng hiện thực thật tàn khốc!
…Tôi đói bụng.
Tôi nghe tiếng cái bụng không biết cố gắng chịu đựng cơn đói vang lên thành tiếng, thậm chí còn muốn đem đầu băm xuống làm phân hóa học, làm gì còn thời gian tát Đàm Tễ hai cái?
Nhưng Đàm Tễ, hắn nghe được tiếng bụng tôi réo liền vui vẻ, đến tốc độ bước đi cũng nhanh hơn.
Hắn cúi đầu nhìn tôi: “Đói bụng rồi?”
Tôi đói bụng, tôi thành thật: “Đói bụng rồi, ta có thể ăn một con trâu luôn!”
Đàm Tễ cười càng vui vẻ, cúi đầu hôn hôn trán tôi: “Mang nàng đi ăn cơm, hôm nay phòng bếp chắc là còn có hai quả dưa hấu mới vừa hái xuống, nàng thích nhất chính là cái này.”
Tôi sửng sốt, sau đó không tự chủ được mà vỗ tay hai cái: “Các ngươi thật giỏi, trái cây trái mùa cũng có?”
Hiện tại nhân gian đã là tháng chạp, khoảng hai mươi ngày nữa là đến Tết, tôi thèm dưa hấu, nhưng không nghĩ tới ở Ma giới có thể ăn được.
“Có.” Đàm Tễ tạm dừng một chút: “Bởi vì nàng rất thích ăn mà.”
Bởi vì… tôi thích ăn sao?
Trong nháy mắt, một cái gì đó vụt qua đầu tôi.
Tôi không tự chủ được mà nhìn chằm chằm Đàm Tễ: “Đàm Tễ, có phải ta quên mất cái gì hay không?”
Đàm Tễ cười cười, cái gì cũng không có nói.
Dưa hấu rất ngọt rất ngọt, không kém gì dưa được trồng theo công nghệ hiện đại.
Nhưng, đó là ở hiện đại, mà miếng trái cây trong miệng tôi được trồng ở ở Ma giới.
Ma giới không có một ngọn cỏ, biến thành bộ dáng xum xuê như bây giờ, cũng không biết những ở người Ma giới đã tốn bao nhiêu tâm tư.
Mặc Trác biết tôi tới, cao hứng tới tìm tôi.
Nhóc con đáng thương, vừa nhìn thấy tôi liền như tìm được mẹ vậy, muốn lao vào vòng tay tôi, nhưng lại bị Đàm Tễ túm gáy chuẩn bị ném ra ngoài.
Tôi chạy nhanh lại ngăn Đàm Tễ: “Này, này, này? Ngươi đối xử thế nào với nhân viên của mình thế? Ai u… Nhóc con đáng thương, mau lại chỗ mẹ ăn dưa hấu đi!”
Mặc Trác cao hứng, quanh miệng bị nước ép dưa hấu nhuộm đỏ, không giống sói mà giống chó con đang ăn vui vẻ.
Theo sau hắn là một một bánh bao sữa với mái tóc trắng và đôi mắt màu bạc, nhỏ nhắn, mập mạp, trông bộ dáng rất dễ bắt nạt.
Sau đó, nó nhào vào lòng tôi…
“Mẫu thân!”
Tôi cố hết sức mở to mắt, cố gắng phóng đại đến mức con ngươi lồi ra: “Nhãi con, xưng hô này không thể gọi bừa đâu! Dù nhan sắc của ta và Đàm Tễ rất xinh đẹp nhưng chúng ta có thể sinh ra một đứa bé xinh đẹp như con ư?!”
Chẳng lẽ… tôi đã cắm sừng Đàm Tễ?!
Sao tự nhiên lại có chút hưng phấn nhỉ, làm sao bây giờ?
Từ từ, vạn nhất tôi thích làm mẹ thì sao?
Bộ dáng bánh bao sữa nhỏ giống như rất không vui, nó bĩu môi nói: “Quả nhiên đúng như lời cha nói, mẫu thân không nhớ rõ con…”
Nó càng nói càng nhỏ giọng, càng nhìn càng ủy khuất, oa một chút liền khóc: “Cha! Mẫu thân không cần con! Mẫu thân không nhớ rõ con… Ô ô ô…”
Tôi luống cuống tay chân mà đem nó ôm vào trong ngực, có chút không biết làm sao: “Không phải, mẫu thân…”
Mặc Trác nhìn xem bánh bao sữa nhỏ, lại nhìn nhìn tôi, trong tay dưa hấu tức khắc liền không thơm: “Phu nhân, tôi…”
Được, lại tới một đứa.
Nếu không ba người chúng ta cùng nhau khóc?
Tôi hung dữ trừng mắt nhìn Đàm Tễ đang xem kịch, rốt cuộc hắn cũng tiếp nhận được tín hiệu của tôi, bước đến bế bánh bao sữa nhỏ trong tay tôi.
“Thuỵ Tuyết ngoan, không khóc… Mẫu thân chỉ là sinh bệnh, nàng quên mất rất nhiều việc.” Đàm Tễ dỗ trẻ thành thạo khiến tôi rất kinh ngạc, nhưng bộ dạng này của hắn lại làm tôi vô cớ đau xót.
Thuỵ Tuyết là đứa bé ngoan, dỗ một chút liền không khóc, nó mở to hai mắt nhìn tôi, con ngươi lấp la lấp lánh: “Cha nói là thật sao?”
Tôi đem nó từ Đàm Tễ trong lòng ngực ôm qua đây, hôn trán nó: “Thật đó, cha con đã lừa gạt con bao giờ chưa?”
Thế nhưng tôi thật sự không nhớ rõ là tôi đã từng sinh một đứa con lớn như vậy.
Bánh bao sữa nhỏ cười, đôi mắt híp lại thành đường thẳng, bắt đầu cười nhạo Mặc Trác đang muốn khóc mà khóc không được: “Mặc Trác ca ca, huynh đã là một con sói lớn rồi, sao huynh còn khóc nhè thế?”
Trong mắt Mặc Trác còn có hai giọt nước mắt, nghe thấy bánh bao sữa nhỏ nói, sửng sốt tại chỗ, sau đó vội vàng lau nước mắt: “Ta không khóc! Hơn nữa, Thuỵ Tuyết đệ cũng khóc còn gì!”
Cuối cùng tôi cũng nghe rõ tên của bánh bao sữa nhỏ trong tay mình.
Thuỵ Tuyết?
Tôi kinh hãi: “Con chính là con hổ nhỏ mà Đàm Tễ nói? Tại sao con lại giống người vậy?”
Bánh bao sữa nhỏ cũng sốc theo tôi: “Mẫu thân! Sao người lại có thể mắng con giống người?!”
Tôi nhàn nhạt nhìn thoáng qua Đàm Tễ.
Chà, hắn không nhịn nổi cười.