Mặt Trời Nhỏ Của Ca Thần

Chương 8



Chương 8:

Một tuần sau, đột nhiên người đại diện của Giang Ngạn yêu cầu gặp mặt tôi.

Trương Vân Trạch.

Là người đại diện kim bài huyền thoại trong giới giải trí.

Có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng là do một tay anh ấy dìu dắt nên.

Được mệnh danh là “Cỗ máy tạo đế hậu”.

Dù cuộc điện thoại của anh ấy đến có vẻ bất ngờ, nhưng trong lòng tôi cũng có linh cảm mơ hồ.

Quả nhiên, vào ngày gặp mặt, anh ấy đã đi thẳng vào vấn đề nói: “Cô rất xinh đẹp, nhưng lại nhiều tai tiếng.”

Từ lâu tôi đã nghe nói là anh ấy hành động mạnh mẽ và quyết đoán, anh ấy quả thực không thích vòng vo.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy thực sự tạo cho tôi cảm giác danh xứng với thực.

Tôi đáp lại: “Những điều trên mạng là không đúng sự thật.”

“Quan trọng sao?”

Trương Vân Trạch bình tĩnh khuấy cafe. “Điều quan trọng nhất là, cô Khương, cô đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới tương lai của Giang Ngạn!”

Khi giọng nói rơi xuống, trái tim tôi đập lỡ một nhịp.

Ngón trỏ của tôi vô thức đan vào nhau.

Anh ấy tiếp tục nói: “Cô có biết Giang Ngạn tài năng tới mức nào không? Cậu ấy mới chỉ 25 tuổi mà đã trở thành một trong số ít ca sĩ tài năng của giới âm nhạc Trung Quốc trong hai thập kỷ qua!”

“Cậu ấy đã giành được giải Người mới xuất sắc nhất, giải Nghệ sĩ bán chạy nhất khu vực Hoa Ngữ, giải Nam ca sĩ có album bán chạy nhất… suýt chút nữa đã giành được cả Grand Slam rồi. Có bao nhiêu người nỗ lực cả cuộc đời mà còn không làm được, nhưng cậu ấy đã hoàn thành nó một cách dễ dàng.”

“Và, cậu ấy sẽ sớm có một chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới.”

“Nhưng lại bởi vì cô! Do cái scandal ầm ĩ của cô và Tống Cảnh Văn mà cậu ấy đau lòng tới mức tuyên bố giải nghệ, ngay cả bài hát cũng không viết nữa.”

“Cô cũng là người trong giới này, cũng biết nghệ sĩ trẻ kiêng kị nhất là yêu đương, huống chi, người như cậu ấy lại vướng vào cái bê bối tồi tệ của cô.”

“Giang tiểu thư, cậu ấy là thiên vương tương lai, tuyệt đối không thể bại trong tay cô được.”

Nói xong, anh ấy đưa cho tôi một tấm séc.

Cafe nguội lạnh.

Ghế đối diện trống không.

Tôi thẫn thờ hồi lâu, nhấp một ngụm café.

Đắng quá.

Màn đêm buông xuống.

Tôi một mình đi trên đường.

Màn hình lớn đối diện trung tâm mua sắm tình cờ phát đoạn clip về ngày Giang Ngạn giành được giải thưởng.

Bảy giải thưởng.

Anh đã lên sân khấu nhận bảy lần liên tiếp.

Những fan hâm mộ trên khán đài giơ cao đèn reo hò tới điếc tai, dệt thành một biển đỏ cho anh.

Anh đứng dưới ánh đèn.

Xinh đẹp rực rỡ, muôn vàn hào quang!

Sau đó, anh ấy hôn lên chiếc cúp và nói là sẽ giành chiếc cúp đó cho mặc trời nhỏ của mình.

Hai học sinh đi đằng trước vừa uống trà sữa vừa nhìn màn hình nói: “Mặt trời nhỏ của Giang Ngạn thực sự là Khương Quỳ sao?”

“Ha ha! Tớ nguyện đổi mười năm tuổi thọ để cầu xin ca ca đừng có thích chị ta! Từ khi chị ta xuất hiện, độ nổi tiếng của ca ca nhà tớ giảm đi rất nhiều.”

Tôi nhìn xuống ngón chân mình.

Giang Ngạn, nhìn này.

Hình như em không xứng làm mặt trời nhỏ của anh rồi!

Em chẳng hơn gì một vệt đen trên đường đời của anh cả!

Đã gần 11 giờ, tôi chậm rãi đi bộ tới đường Du Bắc.

Ở phía sau, tôi thấy đèn sáng lên trong ngôi nhà tôi đang sống.

Tôi nghĩ chắc hẳn Giang Ngạn đang đợi tôi.

Tôi muốn chạy lên nhào vào lòng anh, không chút kiêng dè mà khóc, tìm kiếm sự an ủi, nhưng lại không dám nhấc chân.

Tôi xấu xa và tham lam.

Tôi sợ sẽ đưa ra quyết định sai lầm.

Lúc này, một chiếc áo khoác phủ lên đầu vai tôi.

Tôi kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Giang Ngạn đang đứng phía sau tôi.

Chắc là anh vừa chạy tới, người hơi gập xuống, trên trán có mồ hôi.

“Em đi đâu vậy?”

Tôi mím môi. “Đi dạo.”

“Nửa đêm còn đi dạo? Sao còn tắt điện thoại nữa!”

“Hết pin.”

“Lần sau đừng như vậy nữa, con gái đi ra ngoài vào buổi tối rất nguy hiểm.”

“Em lớn rồi!”

“Tốt nhất là thế!”

Tôi mỉm cười với anh.

Anh kéo tay tôi, cau mày nói: “Tay em lạnh sao? Nhét vào túi anh này.”

Giang Ngạn mặc một chiếc áo len trắng, anh ấy đút tay tôi vào túi áo của anh ấy.

Túi rất rộng.

Anh ấy nhét được cả tay tôi và tay anh ấy vào.

Giống như chúng tôi đang nắm tay nhau vậy.

“Có ấm không?”

Tôi gật đầu.

Chúng tôi lững thững đi bộ về nhà.

Đi qua hết đèn đường này tới đèn đường khác, bóng của chúng tôi được kéo dài và đan vào nhau.

Tôi hỏi: “Giang Ngạn, anh có quay lại không?”

“Anh vẫn chưa nghĩ tới.” Anh suy nghĩ một chút. “Làm nghệ sĩ rất bận, phải bay vòng quanh thế giới, suốt ngày phải sống dưới ánh đèn sân khấu, anh không có thời gian ngủ, không có thời gian cho bản thân, hơn nữa…”

Anh dừng một chút. “Không thể gặp được em.”

Tôi cười. “Không gặp được em quan trọng tới vậy sao?”

Anh cũng cười: “Quan trọng! Anh đã thích em nhiều năm mà.”

Tôi đột nhiên dừng lại.

“Sao thế?”

Tôi nhìn anh.

Dưới ánh đèn đường, dưới mí mắt của anh có bóng ma của lông mi phủ xuống, làn da anh như được phủ một tầng ánh vàng.

Tôi nắm lấy dây mũ áo len của anh, kéo xuống, kiễng chân hôn lên môi anh.

“Quay lại đi! Mặt trời nhỏ thích nhìn anh tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.