Chương 7: Trường cũ
Việc Giang Ngạn phủ nhận Lâm Tinh Tinh là mặt trời nhỏ của mình tiếp tục sôi sục ở trên mạng.
Đám fan của Lâm Tinh Tinh vẫn cố đấm ăn xôi nói: “Mọi người không hiểu sao? Đây là do Giang Ngạn nhìn thấy tỷ tỷ nhà tôi và Tống Cảnh Văn ôm nhau, nhất thời bị kích thích nên cố ý nói vậy. Đàn ông mà, họ sẽ không nói thật cảm xúc của mình!”
“Đúng thế! Đừng thấy anh ấy ôm Khương Quỳ mà nhầm, thật ra Khương Quỳ chỉ là một công cụ hình người mà thôi! Giang Ngạn chính là túi giấm nhỏ đó!”
Nhưng có rất nhiều người qua đường đều dành cả đêm để nghiêm túc nghe qua tất cả bản tình ca của Giang Ngạn.
Tổng hợp lại tất cả thông tin trong lời bài hát.
Bọn họ đúc kết ra được mô tả về mặt trời nhỏ…
“Có má lúm đồng tiền, Lâm Tinh Tinh không có!”
“Là bạn cấp ba, Lâm Tinh Tinh tốt nghiệp trường nghề!”
“Cô gái này thích động vật nhỏ, nhưng Lâm Tinh Tinh lại dị ứng với lông động vật!”
Tổng hợp lại.
Lâm Tinh Tinh quả thực không phải là mặt trời nhỏ!
Đám fan của Lâm Tinh Tinh vẫn giữ thái độ cũ: “Không, không phải! Tống Cảnh Văn yêu chị gái nhà chúng tôi, còn chị gái nhà chúng tôi không hề thích Giang Ngạn!”
Đêm hôm đó.
Ngoài việc đăng tải bài hát ra, Giang Ngạn chưa từng đăng bất cứ dòng trạng thái nào lên mạng xã hội, thế mà lần này anh lại đăng một tin đầu tiên.
[Có người ném hoa cho cô ấy, có người ném bùn lên cô ấy, cô ấy không nhận hoa, cũng không quan tâm bùn, nhưng lại dùng bùn trồng hoa.]
Sau đó tag tôi vào dưới bài viết.
Ngay khi bài viết này xuất hiện trên Weibo, nó lại một lần nữa gây ra một cuộc thảo luận điên cuồng.
[Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, anh tôi điên rồi!]
[Khương Quỳ đã bỏ bùa gì cho anh ấy vậy?]
Một người hâm mộ cũ của Giang Ngạn đứng ra nói: [Tôi tin tưởng vào Giang Ngạn, người mà anh ấy tìm nhất định sẽ có tình cách rất tốt!]
Nhưng không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh tôi không quấy rối Tống Cảnh Văn cả.
Hầu hết mọi người đều không tin tôi.
Cuối cùng, mọi người đã đi đến một kết luận. “Giang Ngạn đã bị tôi kéo xuống vũng bùn!”
Giang Ngạn bên này đã gỡ hết tất cả ứng dụng mạng xã hội trong điện thoại của tôi.
Anh ấy nói tôi đừng để ý tới lời đồn trên mạng, đừng buồn trước mấy lời bình luận thiếu não của đám anh hùng bàn phím.
“Tin anh, anh sẽ chứng minh em trong sạch, đám người kia sớm muộn gì cũng sẽ tự vả thôi.”
Tôi gật đầu.
Tôi tin anh ấy.
Ngày cuối tuần.
Để đưa tôi ra khỏi sự u ám mấy ngày nay, Giang Ngạn đã đưa tôi về thăm trường cấp ba.
Cổng trường đóng lại, không cho người ngoài vào.
Anh ấy kéo tôi trèo trường vào bên trong.
Hàng cây bên ngoài sân trường rợp bóng mát.
Cuộc sống cấp ba đột nhiên tràn vào trong ký ức của tôi.
Đồng phục học sinh xấu xí và bài tập thể dục mỗi sáng lúc chín giờ.
Những chiếc bánh kếp không được ngon lắm trong canteen trường và mấy cuốn tạp chí về người nổi tiếng được chuyền tay nhau đọc.
Những câu chuyện bí mật và biệt danh đặc biệt cho các giáo viên.
…
“Thời gian trôi qua nhanh quá!” Tôi thở dài, nhìn quanh một lượt rồi nói: “Hình như ở đây không thay đổi gì cả.”
“Có thay đổi, nhìn đi, nơi đó, trước đây có hai cây đại thụ.” Giang Ngạn chỉ cách đó không xa. “Bây giờ chỉ còn là bồn hoa nhỏ.”
Tôi ngạc nhiên: “Anh vẫn còn nhớ à?”
“Còn nhớ vào hồi lớp 10, ngày lễ lao động, có một nam sinh cuối cấp đứng đó đưa thư tình cho em nữa.”
Tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
“Sao anh biết?”
Ngay cả bản thân tôi gần như cũng đã quên rồi.
“Anh biết rất nhiều.”
Anh ấy chỉ vào giỏ bóng rổ ở phía nam sân thể dục. “Em từng bị ngất khi chạy, Trương Dương và Tưởng Triết Minh còn tranh nhau xem ai sẽ cõng em vào phòng y tế.”
Tôi mím môi cười.
Tôi thực sự là không biết những chuyện này đấy.
“Sao anh nhớ được hết mấy cái này vậy?”
“Ồ… tự nhớ thôi.” Anh cụp mắt, đá hòn đá phía trước.
Tôi hơi sửng sốt.
“Và…” Giang Ngạn chỉ vào đài phun nước gần bồn hoa cách đó không xa.
“Chàng trai nhờ anh đưa thư tình cho em.”
“Nhưng mà anh cầm xong cũng không có đưa cho em.”
Dừng một lát, anh nói: “Anh không muốn đưa!”
Anh cong môi cười nhìn tôi. “Có phải là anh tệ lắm không?”
Mặt trời đang lặn, những rặng cam tràn ngập trên bầu trời.
Một nửa khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng và bóng tối, nửa còng lại hơi hơi rung động.
Hình bóng mượt mà, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tim tôi đập loạn xạ, nhưng không dám tùy tiện đáp lại.
Giang Ngạn kéo tôi tới căn cứ bí mật của anh ấy.
Là một phòng piano bị bỏ hoang.
“Anh từng lén lút chơi guitar ở chỗ này. Thực ra thì, rất nhiều bài hát sau khi anh ra mắt đều được viết ở chỗ này.”
Đã lâu không có người tiến vào, bên trong phủ một tầng bụi dày.
Những bức tường trắng lốm đốm đen, sơn trên cửa sổ gỗ bị bong tróc cả ra.
Đàn piano cũng là loại làm bằng gỗ từ nhiều năm trước.
Giang Ngạn tìm một tờ báo cũ lót lên ghế cho tôi ngồi.
“Khương Quỳ, em có muốn nghe anh hát không?”
Tôi gật đầu.
Sau khi nhận được sự đồng ý của tôi, anh mở nắp đàm lên bấm thử âm thanh.
Không phải do phím đàn, anh ấy chơi hay như vậy là nhờ bàn tay xinh đẹp của anh ấy.
Anh khẽ hát: “… Má lúm đồng tiền xinh xinh, nỗi nhớ khó phai…”
Tôi lẳng lặng lắng nghe.
Khẽ đung đưa theo câu hát của anh.
Vô tình liếc về phía góc tường.
Dưới mạng nhện, tên tôi được khắc một cách xiêu vẹo.
[Khương Quỳ, mọi thứ đẹp đẽ đều thua xa với vẻ đáng yêu của em]
Ở cuối văn bản, có vẽ một icon mặt trời nhỏ.
Hóa ra, tôi chính là mặt trời nhỏ.
Là mặt trời nhỏ của Giang Ngạn