Chương 6: Tiếng xấu đồn xa
Giang Ngạn phát hiện tôi bị trật chân.
Anh ta lập tức cúi người bế ngang tôi ra ngoài.
Đám săn ảnh xung quanh đều trố mắt nhìn.
Những ánh đèn flash chớp nháy liên tục.
Khuôn mặt của Lâm Tinh Tinh đỏ lên vì xấu hổ.
Tống Cảnh Văn lại càng siết chặt tay hơn.
Một người trong số họ lẩm bẩm: “Tôi nhớ trong bài hát của Giang Ngạn có một câu thế này “Má lúm đồng tiền nhỏ xinh xinh, một ký ức không thể cưỡng lại được”, nhưng hình như Lâm Tình Tinh không có má lúm đồng tiền mà!”
“Cho nên, người có má lúm đồng tiền là…” Mọi người đồng thời sửng sốt.
Có người buột miệng: “Khương Quỳ?”
“Mẹ nó!!!”
…
Giang Ngạn đưa tôi về nhà.
Anh ta đặt tôi lên sofa rồi quay đi tìm thuốc.
Người đại diện gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Anh ta hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì với Giang Ngạn.
Anh ta cũng gửi cho tôi những tin tức mới về buổi tiệc ngày hôm nay.
Bình luận bên dưới vẫn nói tôi khó coi như trước, nói rằng tôi thủ đoạn, không chỉ quyến rũ Tống Cảnh Văn mà còn khiến Giang Ngạn, người đã lui về ở ẩn phải ân ái với tôi thay vì Lâm Tinh Tinh, người anh ta đã yêu hơn năm năm!
Có nhiều người thậm chí còn không thích Giang Ngạn vì họ ghét tôi.
Nhưng đây đều không phải là kết quả mà tôi muốn!
Sao kẻ xấu thì không sao!?
Mà Giang Ngạn tốt như vậy, anh ấy lại bị tôi liên lụy.
Tôi nhìn anh.
Giang Ngạn cầm hộp thuốc đi tới, sau đó nửa quỳ trên mặt đất, đặt chân tôi lên đầu gối, xoa thuốc mỡ giảm sung vào lòng bàn tay rồi xoa nhẹ lên mắt cá chân tôi.
Tôi: “Giang Ngạn, danh tiếng trên mạng của tôi không tốt.”
Giang Ngạn: “Ừ.”
Tôi: “Anh tới gần tôi sẽ bị ghét!”
Giang Ngạn: “Ừ.”
Tôi: “Bây giờ ở trên mạng có rất nhiều người đang mắng anh, danh tiếng của anh đều bị tôi hủy hết rồi…”
“Tôi không quan tâm.” Anh ngước nhìn tôi, trong con ngươi có một quầng sáng nhỏ.
Anh lặp lại. “Tôi không quan tâm.”
“Tôi hiểu, Khương Quỳ, không cần biết em là người thế nào từ miệng của người khác.”
“Tôi chỉ tin vào mắt mình.”
“Trong mắt tôi, em mãi mãi là cô gái tiết kiệm tiền ăn sáng của mình để mua chân gà cho mèo hoang, còn dịu dàng cười với tôi khi cả lớp cô lập tôi.”
“Em tốt như vậy, sao có thể đi hại người khác chứ.”
Lòng tôi chua xót, giọt nước mắt lớn như trân châu trào ra.
Sau đó giống như vỡ đê, tôi khóc tới mức không thành tiếng.
Hơn một tháng bị bạo lực mạng.
Bị bạo lực ngôn từ.
Bị những lời đồn vô căn cứ ập tới không thể giải thích được.
Phải hứng chịu ánh mắt kì thị của những người xung quanh.
Bị công ty hút máu…
Mọi nhứ đè nặng lên tôi, như thể nặng cả ngàn cân vậy.
Chỉ có Giang Ngạn và dì vẫn kiên quyết đứng bên cạnh tôi dù bất kể lý do gì.
“Đừng, đừng khóc!” Giang Ngạn lập tức hoảng sợ. “Anh không biết dỗ con gái.”
Đầu ngón tay anh chạm vào nước mắt tôi.
Từng giọt từng giọt hòa tan vào trong tay anh.
Tôi không thể ngừng được.
Anh dỗ tôi: “Anh mua túi cho em nhé?”
Tôi khóc tới mức thở hổn hết, hít một hơi sâu, hỏi: “Sao lại mua túi?”
Anh ngượng ngùng cười: “Anh từng hát OST cho nhiều bộ phim thần tượng, đoạn mở đầu đều là như vậy. Bạn trai mua túi cho bạn gái, bạn gái sẽ vui vẻ.”
Tôi bật cười.
Sao lại có người ngây thơ như vậy chứ.
Thấy tôi cười, Giang Ngạn cũng cười theo.
Cười một hồi, khóe miệng lại đè xuống, trong mắt tựa hồ như có sương mù bao phủ.
“Cái người tên Tống Cảnh Văn kia, trong giới tiếng xấu đồn xa, Khương Quỳ, đừng thích hắn… có được không?”
Âm cuối của anh mềm mại, có chút giống như đang cầu xin.
Tôi nhìn vào mắt anh. “Hả? Em không có thích anh ta!”