Một Chữ Thiện

Chương 18



Chương 18:

Cảnh sát cũng không đành lòng nghe tiếp, trực tiếp còng tay Lý Phương rời đi.

Tôi ngã xuống ghế, lệ rơi đầy mặt.

Tạ Cẩm đi tới bên cạnh tôi, cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy tôi:

“Đừng buồn, em còn có ba mẹ, còn có anh.”

“Em không đáng thương.”

Anh dịu dàng giúp tôi lau nước mắt.

Tôi mỉm cười đẩy anh ra, trong nụ cười mang theo nước mắt, tôi nhìn thấy hình ảnh hốc hác của chính mình trong mắt anh.

“Còn có một chuyện cuối cùng, hãy giúp ba em rửa sạch oan khuất.”

Tôi ở công ty sắp xếp lại tư liệu và chứng cứ cần dùng cho buổi họp báo, vừa mới làm xong, đột nhiên nhận được wechat của Đỗ Du.

Cô ấy đóng gói gửi cho tôi một phần tư liệu, kèm theo một câu:

“Đây là chứng cứ Lý Phương tìm người gian lận trong cuộc thi, nhưng tôi không biết liệu có giúp ích được gì cho việc xử phạt cô ta không.”

Trong lòng tôi ấm áp, Đỗ Du chỉ kiêu căng, nhưng cũng không xấu.

Ở một mức độ nào đó, nó thậm chí còn tốt cho tôi.

Tôi đi thẳng ra ngoài, đứng ở bên ngoài gọi điện thoại cho cô ấy.

“Du Du, cám ơn cậu.”

Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Đỗ Du:

“Đừng có mà cảm động, tôi không cần lời cảm ơn của cậu.”

Khung cảnh nhất thời trở nên lạnh lùng, một lúc lâu sau, người bên kia điện thoại mới tiếp tục nói:

“Cậu về sau không cần do dự quả quyết nữa, bất luận trước kia cậu là ai, hiện tại cậu chính là thiên kim Tạ gia. Gặp phải loại người như Lý Phương, cậu sớm nên vạch trần bộ mặt thật của cô ta. Đừng làm mất mặt đám phú nhị đại chúng ta nữa. ”

Cô ấy có chút tức giận nói xong câu này.

Tôi buồn cười lên tiếng:

“Biết rồi, Du tiểu thư.”

“Được rồi, không có việc gì thì cúp máy đi. A, đúng rồi, cậu cẩn thận một chút Tống Dao.”

Đỗ Du vừa nói cúp máy, vừa lải nhải một câu:

“Còn nữa, tôi không thích anh trai Tạ Cẩm của cậu. Năm đó tôi có đi tìm anh ấy, nhưng mà, tôi bảo anh ấy giáo dục cậu nhiều một chút, đừng để bị người ta bắt nạt. Cũng không biết bị ai nói xấu rằng tôi thích Tạ Cẩm, phiền muốn chết.”

Đỗ Du không đợi tôi trả lời, cô ấy liền trực tiếp cúp máy.

Tôi lại bởi vì câu nói “Cẩn thận Tống Dao” của cô ấy, lâm vào trầm tư.

Rất nhanh, đã đến ngày họp báo.

Tôi đã cử xe chuyên dụng đến Hương Thành đón các nhân chứng.

Hội trường được bố trí rất hoành tráng, một màn hình lớn đủ để tôi trình bày tất cả chứng cứ.

Để trực quan hơn, tôi đã in rất nhiều tài liệu giấy, phát cho tất cả mọi người có mặt.

Đồng thời, tôi bỏ ra một số tiền lớn mời một trăm nhà truyền thông nổi tiếng nhất trong nước.

Quan trọng hơn là, tôi đã sớm công khai thân phận của mình trên mạng, hơn nữa còn lấy danh nghĩa “Từ Tiểu Thiện” bỏ ra số tiền lớn chiêu mộ những người biết chuyện này năm đó.

Quả thật có không ít người tới, có học sinh năm đó của cha, cũng có đồng nghiệp năm đó của cha.

Bất luận bọn họ là thật tâm mà đến, hay là vì tiền tài mà đến, tôi đều rất vui vẻ.

Bởi vì, bọn họ đến rồi.

Tôi mở chiếc túi mà Tống Dao đưa cho tôi, lấy bộ nhớ ra và chuẩn bị phát lại bằng chứng mà tôi đã thu thập được.

Tuy nhiên, tôi đã lật tung chiếc túi nhưng lại chẳng có gì ở đó cả!

Tôi chậm rãi nhìn về phía Tống Dao, cô ta đắc ý cười với tôi.

Nói với tôi bằng khẩu hình miệng:

“Cô sẽ không thành công đâu.”

Tôi trực tiếp giơ micro lên, lạnh lùng nói với cô ta:

“Vậy sao?”

Không đợi cô ta phản ứng, tôi trực tiếp lấy từ trong túi áo ra một cái USB nhỏ, cắm vào máy chiếu.

Đây là một phần tư liệu Đỗ Du gửi cho tôi.

Về thân phận của Tống Dao.

Trước đây tôi chưa bao giờ nghi ngờ.

Cô ta ấy vậy mà lại là con gái của người đã đẩy mẹ tôi vào bệnh viện năm đó.

Hậu duệ của những kẻ giết người thực sự.

Chuyện cho tới bây giờ, cô ta vẫn còn đang cố gắng giúp trưởng bối của cô ta che dấu chân tướng.

May mà Đỗ Du nhắc nhở tôi, tôi đã sớm có chuẩn bị.

Hai viên cảnh sát rất nhanh đi lên, còng tay Tống Dao lại.

“Tống Dao, cô bị tình nghi trộm cắp cơ mật thương mại, tạo thành tổn thất mấy chục triệu của tập đoàn Tạ thị, vi phạm nghiêm trọng pháp luật, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

Tống Dao trợn mắt há hốc mồm, không thể tin giãy dụa cùng thét chói tai lên:

“Làm sao có thể? Rõ ràng tôi chỉ lấy thiết bị lưu trữ của cô mà thôi!”

Tôi mỉm cười:

“Nhưng mà, trong đó là tư liệu thương mại của tập đoàn Tạ thị.”

Tống Dao bị bắt đi.

Tôi tự nhủ trong lòng: Đừng nóng vội, rất nhanh, trưởng bối của cô sẽ đi vào cùng cô.

Đối với những người đến bệnh viện ép buộc mẹ tôi, cảnh sát đã tới cửa.

Tôi đã giao tất cả bằng chứng và giám sát năm đó cho cảnh sát.

Họ đều là những kẻ giết người.

Mặc dù đã muộn nhiều năm như vậy, mặc dù… tôi là dựa vào tiền tài cùng quyền thế của Tạ gia.

Nhưng ít nhất, tôi có thể trả thù cho ba mẹ.

Mỗi “kẻ sát nhân” đều nhận được sự trừng phạt của mình.

Video Dịch Ngôn và Lý Phương tự bộc lộ đang chậm rãi chiếu.

Mỗi một nhân chứng lên sân khấu kể lại câu chuyện năm đó, phục hồi chân tướng.

Học sinh năm đó cũng lên sân khấu, nhao nhao nói ba tôi khi còn làm giáo viên rất tốt.

Ngay cả đồng nghiệp năm đó của cha, cũng đứng ra, kể lại chuyện quá khứ không rõ kia.

Trong miệng họ, ba tôi gần như được bao bọc trong hào quang của Đức Thánh Cha.

Tất cả chứng cứ, hợp thành một câu:

“Thầy Từ là người tốt.”

Thế nhưng, tôi không phải là người tốt.

Tôi ghét làm người tốt.

Tôi ghét cái tên “Thiện”.

Tôi ghét câu nói mà ba tôi thích nói nhất:

“Chớ thấy thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy ác nhỏ mà làm.”

Ba có thấy không?

Lòng tốt vô dụng.

Cuối cùng, tôi bảo bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Tạ thị tìm bộ phận internet, phong tỏa tài khoản của Lý Phương.

Phong cấm đám fan chỉ biết mắng chửi người kia, fan mắt mù tâm mù.

Tôi đã nhờ luật sư kiện tất cả fan của Lý Phương.

Tôi thật sự gửi thư luật sư, không phải dọa bọn họ.

Tôi sẽ cho lũ sâu mọt này một ít máu thịt.

Tôi đã không tiễn các nhân chứng vào ngày họ rời đi.

Thành thật mà nói, tôi hận bọn họ còn không hết.

Tôi càng không trả lại tiền đầu tư cho họ.

Đây đều là tôi dựa vào bản lĩnh làm cho bọn họ thua lỗ, con đường chính quy, công ty đứng đắn.

Tại sao tôi phải trả lại?

Cho dù đó là tiền tiết kiệm nửa đời người của họ, thì sao?

Ngay cả khi họ có thể đi xuống và nghèo khổ, thì sao?

Năm đó, tôi cũng cửa nát nhà tan.

Tôi chỉ thanh toán khoản tiền truyền thông cho 100 nhà báo.

Tôi đã không thực hiện lời hứa bỏ ra một số tiền lớn cho sinh viên và đồng nghiệp của cha.

Tôi ghét.

Mỗi người bọn họ đều là một cọng rơm đè chết cha.

Họ không xứng đáng.

Dịch Ngôn, Lý Phương bị buộc tội, bị phán tử hình.

Họ là thủ phạm trong vụ việc 11 năm trước.

Mấy năm nay, thông qua truyền thông Nhất Ngôn, bạo lực mạng hại chết rất nhiều người.

Chuỗi ngành công nghiệp khiêu dâm mà họ tham gia trước đây rất sâu, rất rộng lớn, liên lụy rất nhiều người, làm cho người ta lâm vào khiếp sợ.

Tống Dao cũng phải ngồi tù năm năm.

Về phần người nhà của cô ta, và cả đám hung thủ đã xô đẩy mẹ tôi trong bệnh viện.

Tất cả đều bị bắt, bị kết án nặng, hoặc tử hình.

Về phần ba mẹ và em trai Lý Phương, cũng chỉ có thể sống một cuộc sống giống như chuột chạy qua đường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.