Chương 19: Ngoại truyện
Hết thảy đều kết thúc, tôi đi tế bái ba mẹ.
Hơn nữa còn đón bà nội tới thị trấn.
Chuẩn bị tìm một ngôi nhà và tự mình chăm sóc bà ấy.
Các thân thích năm đó cũng không có mặt mũi gặp tôi, ngược lại cậu lại gọi điện thoại cho tôi.
“Tiểu Thiện à, con là đứa trẻ ngoan, ba mẹ con có thể nhắm mắt rồi.”
Mười một năm trôi qua, tôi và cậu không còn gì để nói nữa.
Chỉ còn lại một tiếng thở dài, cúp điện thoại.
Ba nuôi mẹ nuôi vội vàng tới đón tôi và bà nội về nhà:
“Duyệt Duyệt à, con và bà nội con cùng về biệt thự ở đi, chúng ta mời bác sĩ gia đình và hộ lý là tới.”
Thấy tôi không đồng ý, mẹ nuôi đau lòng ôm tôi:
“Mẹ và ba con đều không còn, con hãy cho chúng ta một cơ hội đền đáp đi.”
“Mẹ của lão Từ, chính là mẹ ruột của ba. Năm đó, nếu không có lão Từ, sẽ không có Tạ thị như hôm nay, Duyệt Duyệt, hôm nay con phải nghe lời ba.”
Ba nuôi rất kiên quyết.
Trong lòng tôi vô cùng xúc động.
Thì ra, cũng có người sẽ nhớ rõ lòng tốt của cha.
Ba có thấy không?
Mùa xuân năm sau, bà nội tốt hơn nhiều.
Có thể nhận ra tôi.
Thường xuyên vuốt mặt tôi cảm thán:
“Duyệt Duyệt à, con trưởng thành rồi, là cục cưng bà nội thích nhất.”
Nước mắt của tôi từng giọt từng giọt chảy xuống.
Bà nội gọi tôi là Duyệt Duyệt.
Không gọi tôi là Tiểu Thiện.
Bà ấy biết, tôi không muốn làm một người tốt.
Bất kể tôi là thiện hay ác.
Trong mắt bà, tôi đều là đứa bé ngoan kia.
Nhân lúc thời tiết tốt, tôi và người nhà họ Tạ cùng nhau đưa bà nội ra bờ biển chơi.
Gió biển hiu hiu, tôi đẩy bà nội, Tạ Cẩm đi theo bên cạnh tôi, sóng vai đi trên bờ cát.
Mái tóc dài của tôi bị gió thổi loạn, lướt qua mặt anh.
Anh hắt hơi.
Vẻ kiêu ngạo của anh biến mất, bên tai hơi phiếm hồng, nhăn nhó nhó nói với tôi:
“Duyệt Duyệt, anh có lời muốn nói với em, thật ra, anh đối với em…”
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.
Bước nhanh hơn, đẩy bà nội đi xa.
Vừa đi, vừa nhanh chóng ngắt lời anh:
“Anh, chúng ta vĩnh viễn là người thân.”
Tạ Cẩm nghẹn ngào, không nói thêm gì nữa.
Đột nhiên, một bóng người lẳng lặng đứng lặng cách bãi cát không xa.
Tôi nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi đẩy bà nội đi qua, có chút kinh ngạc hỏi người đối diện:
“Du Du, sao cậu lại ở đây?”
“Nơi này là bờ biển, tôi muốn tới liền tới, cậu quản tôi sao!”
Tôi sờ sờ mũi, không nói thêm gì nữa.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng la hét của đám người.
Thì ra là một đứa trẻ theo sóng biển trôi xuống biển.
Cậu bé đang gắt gao ôm phao bơi, gào khóc.
Nhưng mà, chậm chạp không có người xuống cứu.
Tôi đứng đó, thẳng lưng.
Không hề di chuyển chút nào.
Mắt thấy cậu bé bay càng lúc càng xa.
Cách đó không xa Tạ Cẩm phục hồi tinh thần lại, lao mạnh xuống biển, bơi về phía cậu bé.
Rất nhanh, anh dễ dàng cứu được cậu bé kia.
Trời chiều vừa vặn, anh như một vị thần giáng trần.
Đến nhân gian này gieo hy vọng.
Anh vừa lau nước, vừa đi về phía tôi và Đỗ Du.
Đỗ Du trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi tôi:
“Tạ Duyệt, nếu tôi nói cho cậu biết, tôi biết bơi, nhưng vừa rồi tôi không đi cứu đứa bé kia, cậu có khinh thường tôi không?”
Tôi mỉm cười:
“Kỹ năng bơi của tôi cũng vô cùng tốt.”
Bắt đầu từ ngày ba tôi gặp chuyện không may.