Tôi lảo đảo bước ra khỏi cổng nhà họ Thẩm, hy vọng mong manh cuối cùng là gọi điện thoại cho Thẩm Bắc Thần.
“A lô, ai đấy ạ?”
“Thẩm Bắc Thần! Là tớ đây! Tớ là Trần Nghiên Hạ!”
Tôi phấn khích đến nỗi suýt nhảy dựng lên, Thẩm Bắc Thần là bạn thân nhất của tôi, chắc chắn sẽ nhận ra tôi!
“Liễu Khanh Khanh à?”
Liễu Khanh Khanh dù béo đen nhưng giọng nói rất hay, trong trẻo mà dịu dàng, như suối chảy róc rách vào tháng sáu, như tiếng chuông gió leng keng trên núi.
“Bây giờ tớ là Liễu Khanh Khanh, nhưng thật ra tớ là Trần Nghiên Hạ. Tớ và Liễu Khanh Khanh đã đổi linh hồn cho nhau, giống như phim ảnh vậy, thật đấy, tớ…”
“Liễu Khanh Khanh.” Thẩm Bắc Thần hít một hơi cắt ngang lời tôi. “Tôi biết cậu sống không vui, nhưng hoang tưởng là bệnh, cần chữa trị đấy.”
“Nghiên Hạ cũng kể hết với tôi rồi, cậu thường tưởng tượng mình là cô ấy, khao khát có được cuộc sống của cô ấy.”
“Đó cũng là lý do cô ấy thay đổi ý định, chịu cùng tôi sang Mỹ du học.”
“Tôi không biết cậu lấy số điện thoại tôi từ đâu, tôi sẽ thay số mới.”
“Hy vọng cậu đừng quấy rầy Nghiên Hạ nữa, tạm biệt.”
“Đợi đã…”
Điện thoại bị cúp, tôi đứng chết trân dưới nắng, cảm giác như một dòng điện chạy từ bàn chân lên tim, nửa người tê dại.
Lúc vừa phát hiện linh hồn hoán đổi, tôi muốn nói ngay với bố mẹ, nhưng Liễu Khanh Khanh ngăn lại.
Cô ấy bảo bố mẹ chắc chắn nghĩ chúng tôi nói bậy, tự chúng tôi nên tìm cách đổi lại.
Cô ấy hỏi tôi có muốn trải nghiệm cuộc sống của người khác không.
Cô nói chuyện này rất kích thích, chúng tôi nên coi đó là bí mật riêng.
Cô ấy nói cô có cách đổi lại, chúng tôi sẽ sớm đổi lại thôi.
Tôi thật là ngu ngốc!
Từ bây giờ, tôi chỉ còn là Liễu Khanh Khanh.
Liễu Khanh Khanh nghèo khó, học lực trung bình, thừa cân, cô độc ít nói, sống như bóng ma.
Tôi lê bước dưới nắng, mặc quần thể thao mỏng nhưng đùi trong đã trầy xước.
Thân hình quá béo, đi đường đùi cọ xát vào nhau, không lạ gì khi Liễu Khanh Khanh hiếm khi đi bộ, giữa giờ cũng ngồi bất động trên chỗ.
Người rất đau nhưng tôi vẫn tự hành hạ mình, mồ hôi như mưa.
Tôi không nên tin Liễu Khanh Khanh quá dễ dàng, đem hết bí mật giao cho cô ấy.
Giờ hối hận cũng đã muộn, tôi nên suy nghĩ thật kỹ về cuộc sống sau này.
Cho dù rơi xuống vũng bùn, tôi cũng sẽ cố nở hoa rực rỡ nhất.
Khi lê bước về tới cổng trường thì đã là giờ ăn trưa.
Áo quần tôi ướt rồi khô, ướt rồi lại khô, toả ra mùi mồ hôi khó chịu.
Bây giờ là giờ ăn trưa, trong lớp chỉ còn vài học sinh ngồi lẻ tẻ, phần lớn đã đi ăn cơm.
Lục Tề thấy tôi mắt sáng lên: “Cậu đi đâu thế? Tan học tôi qua phòng y tế tìm không thấy cậu.”
Tôi rót nửa chai nước uống cạn.
“Tôi về nhà một chuyến.”
“Cậu sao thế? Mặt tái mét vậy?”
Do ăn sáng cùng nhau thời gian gần đây, Lục Tề và tôi đã quen thuộc hơn nhiều.
Cậu nhìn tôi lo lắng, không còn vẻ lãnh đạm nữa.
Tôi lấy sách vở trong ngăn ra để lên bàn, mỉm cười buồn với cậu: “Không có gì, chỉ là nhận ra mình ngu thật.”
“Kì cục.”
Lục Tề gãi đầu quay đi, không để ý tới tôi nữa.