Nhà tôi ở khu biệt thự trung tâm thành phố, khi taxi dừng trước cổng khu nhà, tôi mới phát hiện trong túi chỉ còn 30 đồng tiền lẻ, không đủ trả tiền taxi.
Bác tài xế tốt bụng, thấy tôi là học sinh nên không lấy tiền thiếu.
Khi tôi chạy đến trước cửa mới hay cổng đóng kín, tôi không thể vào được.
Tôi trèo qua vườn hoa, dán mặt vào cửa sổ nhìn vào trong, thấy tất cả đồ đạc trong nhà đều được phủ vải, kể cả ghế sofa, bàn ăn, và chú gấu bông khổng lồ mà tôi rất thích.
Căn biệt thự rộng lớn hoàn toàn trống rỗng.
Bây giờ là khoảng 9h sáng. Vào giờ này bình thường bà Châu đang dọn dẹp, bà Lý đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa trưa đầy dinh dưỡng cho tôi.
Họ đã chuyển đi, thật sự đã chuyển đi rồi!
Tôi ngồi bẹp xuống bậc thềm trước cửa biệt thự, đầu óc trống rỗng.
Bố mẹ tôi đều nghiện công việc, từ nhỏ tôi đều do bảo mẫu chăm sóc, ngay cả họp phụ huynh cũng là bảo mẫu đi thay.
Trong 1 năm tôi gặp bố mẹ rất ít lần, có lẽ họ còn quen thuộc nhân viên dưới tay hơn tôi.
Điện thoại! Đúng rồi, tôi vẫn có thể gọi điện!
Tôi hồi hộp quay số điện thoại của bố mà tôi nhớ.
“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không tồn tại…”
Số không tồn tại?
Tôi không từ bỏ, gọi lại một lần nữa, vẫn là số không tồn tại.
Số điện thoại cũ của tôi là số không tồn tại, số điện thoại của bố cũng không tồn tại, gọi điện cho mẹ thì máy luôn tắt.
Còn ai, tôi còn có thể tìm ai?
Ông nội tôi luôn sống ở Mỹ, ngoại tôi ở Bắc Kinh. Cả hai đều là con một nên ở thành phố này tôi không có họ hàng nào khác.
Tôi lo lắng nắm chặt ngón tay. Không được, tôi nhất định phải tìm thấy Liễu Khanh Khanh. Tôi không thể để Liễu Khanh Khanh cướp đi cuộc sống của tôi như vậy.
Tôi đập mạnh vào đầu, thật ngu xuẩn. Tôi vẫn có thể đi tìm Thẩm Bắc Thần mà!
Tôi và Thẩm Bắc Thần sống cùng khu, từ tiểu học đã học chung lớp.
Có thể nói là bạn thân từ thuở nhỏ, không gì là không biết.
Hồi nhỏ hai đứa còn thường xuyên chơi trò lễ tế thiên địa, bố mẹ Thẩm Bắc Thần rất thích tôi.
Mẹ cậu ấy thường nửa đùa nửa thật bảo với mẹ tôi hay là hứa hôn hai đứa luôn cho rồi.
Tôi đứng dậy lau nước mắt, chạy nhanh về nhà Thẩm Bắc Thần.
Cổng nhà Thẩm Bắc Thần mở toang, mấy người giúp việc bận rộn làm việc trong nhà, thấy tôi họ rõ ràng ngạc nhiên.
“Cháu tìm ai vậy?”
Một phụ nữ trung niên đang lau ghế sofa bước tới, tay vẫn cầm khăn lau.
“Cháu… tìm Thẩm Bắc Thần.”
Nói rồi tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Lúc này Thẩm Bắc Thần đang học ở trường mà, tôi chạy nhà cậu ấy làm gì.
“Thiếu gia Bắc Thần sang Mỹ học tuần trước rồi. Cháu là bạn cùng lớp của cậu ấy à?”
Đất trời quay cuồng, tôi ngồi bịch xuống đất, Thẩm Bắc Thần cũng sang Mỹ rồi sao?
“Trời ạ, cô bé, cháu không sao chứ?”