Chớp mắt cái đã gần một tháng trôi qua rồi.
Không có chuyện gì xảy ra với tôi cả.
Cố Phàm Châu cũng tạm thời ngừng quan sát tôi nghiêm ngặt.
Miễn là không ra ngoài quá muộn vào buổi tối là được.
Một tháng qua, số lần tôi gặp Cố Phàm Châu có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh ấy dường như đang bận giải quyết một số vụ án, tôi cũng không dám hỏi.
Cho tới một hôm bạn tốt gửi cho tôi một bức ảnh.
Trong ảnh, một người phụ nữ đang chọn quần áo cho Cố Phàm Châu.
[Tư Tư, bọn họ vẫn còn đang trong cửa hàng đó, tớ đi vào xem hộ cậu nhé?]
Tôi nhìn chằm chằm vào hai người trong ảnh… rất lâu sau, tôi nhắn lại cho cô ấy:
[Không cần… tớ cũng không có tư cách gì hết.]
Sau khi gửi tin nhắn xong, tôi đã chặn Cố Phàm Châu.
Tôi keo kiệt như vậy đấy.
Điện thoại cũng tắt nguồn, tôi đắm mình trong việc vẽ tranh.
Tôi làm việc đến tê dại, không biết đã qua bao lâu rồi, bụng đói tới sắp co rút lại, tôi đứng dậy đi vào bếp nấu bát mì.
Kể từ khi nhìn thấy bức ảnh đó, tôi đã không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng khi tôi đang ăn mì cà chua trứng tự mình nấu, nước mắt tôi đột nhiên tuôn ra như mưa.
Đột nhiên trước mắt tôi tối sầm lại, nếu không phải nhìn thấy ánh sáng ở khu đối diện vẫn đang sáng, tôi còn tưởng là mình khóc tới mù mắt luôn rồi.
Tôi lau nước mắt, đứng dậy đi kiểm tra cầu dao.
Lúc tôi chuẩn bị vặn khóa tay nắm cửa thì một ý nghĩ rùng rợn chiếm lấy tâm trí tôi.
Tôi thực sự nên bớt xem mấy bộ phim điều tra tội phạm thì hơn, mặc dù đang buồn nhưng đầu óc tôi vẫn kịp nhảy số về 7749 cách hành động của mấy tên tội phạm gi.ết người trong phim truyền hình.
Hắn ta sẽ cố ý cắt điện bên ngoài, sau đó dụ người trong nhà mở cửa, vừa mở cửa ra là tèo ngay.
KHÔNG! Tôi không thể mở cửa.
Tôi nhìn qua mắt mèo, hành lang cũng tối đen như mực, không thể nhìn thấy rõ thứ gì.
Tôi vội vàng đi tìm điện thoại di động, buổi tối khiến thị lực của tôi giảm đi, bây giờ lại càng tệ hơn.
Tôi chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ khu đối diện truyền tới để tìm điện thoại.
Chắc chắn rồi, càng lo lắng thì con người ta càng trở nên bối rối.
Điện thoại thì không thấy, nhưng tiếng gõ cửa đã vang lên.
“Có ai ở trong đó không?”
Giọng nói rất lạ, tôi không nhận ra là ai.
Tôi bịt miệng, không dám đáp lại.
Tôi ngồi xổm bên cạnh sofa, toàn thân phát run, ngoài cửa đã bắt đầu nôn nóng cạy khóa.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây, lòng tôi nóng vội như kiến bò trên chảo nóng.
Ai đó giúp tôi với!
Tôi sợ người ngoài cửa sẽ nhìn thấy tôi qua mắt mèo cho nên không dám hành động liều lĩnh.
Tôi từ từ hạ người xuống sàn rồi bò về phía phòng ngủ.
Suy nghĩ duy nhất của tôi lúc này là vào phòng ngủ rồi khóa chặt cửa.
Trong bóng tối, tầm nhìn bị suy giảm, nhưng thính giác đã được phóng đại lên hàng trăm lần.
“Cạch”
Tôi biết người ngoài cửa đã vào rồi…
Tôi không dám hô lên, chỉ hy vọng là camera ở cửa sẽ kịp thời báo cho Cố Phàm Châu!
Nghe thấy tiếng lạo xạo ngoài cửa, tôi gần như toát mồ hôi hột, thậm chí còn không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tim tôi đập thình thịch, chỉ sợ là người bên ngoài sẽ nghe thấy mình.
Đột nhiên, tiếng bước chân bên ngoài biết mất… đi rồi sao?
“Trong phòng ngủ?”
Giọng nói của người đàn ông xa lạ đột nhiên vang lên, tôi bịt chặt miệng không dám hét lên.
Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa bị cạy, lần này là cửa phòng ngủ.
Toàn thân tôi run lên không ngừng, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Cạch”
Cửa mở!
Một lúc sau, thanh âm của người đàn ông kia lại vang lên:
“Kỳ quái, cũng không có trong phòng ngủ sao?”
Tiếng bước chân lại vang lên, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Qua cửa kính phòng vệ sinh nhìn thấy thân ảnh bên ngoài, bóng tối hắc ám khủng bố ép tới mức tôi thở không nổi.
Tôi nhắm chặt hai mắt, thanh âm mở khóa lại vang lên bên tai…
“Cạch”
“Tìm thấy mày rồi.”
“A!”
“Con khốn!”
Tôi hét lên chói tai, thuận tay vơ được con dao nhỏ gọt hoa cỏ ở trên bàn trà vung về phía gã đàn ông kia.
Mũi dao đâm thẳng vào cánh tay của gã đàn ông xa lạ, máu chảy không ngừng.
Nhưng mà tôi lại xem nhẹ sức mạnh chênh lệch giữa nam và nữ.
Gã đàn ông hung tợn cầm lấy thân dao, hai tay tôi run rẩy không cầm nổi!
Tôi bị gã lôi ra khỏi buồng vệ sinh, ném xuống tấm thảm ngoài phòng khách.
Gã này thực sự là một tên điên!!
Gã không hề quan tâm tới việc máu đang chảy ra từ tay, gã đè tôi xuống, ngồi lên người tôi rồi bắt đầu xé quần áo tôi.
Tôi bị đè ép xuống tới mức không thể nhúc nhích được.
Ngay lúc tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại kia.
Cố Phàm Châu xuất hiện, anh gióng như một tia sáng chiếu vào trong căn phòng u ám này vậy.
Anh chạy tới đá một cú vào gã đã ông làm gã ngã nhào ra đất, sau đó vội vàng ôm lấy tôi kiểm tra xem tôi có bị thương hay không.
Hẳn là anh đã chạy tới đây, thân thể còn đang đổ mồ hôi, lúc thoáng nhìn thấy vệt đỏ ửng ở cổ tôi, mắt anh đỏ ngầu lên.
Người đàn ông bị đạp ngã trên đấy kia bắt đầu hồi thần lại, cầm con dao gọt hoa quả bị ném qua một bên nhào về phía chúng tôi.
Tôi trợn mắt, định nhắc nhờ Cố Phàm Châu nhưng không kịp.
Lưỡi dao đâm thẳng vào cơ thể Cố Phàm Châu, nhưng anh dường như không cảm thấy đau chút nào, sau khi nhẹ nhàng đặt tôi xuống, anh quay lại rút con dao gọt hoa quả ra, hai tay rũ ở bên hông.
Cố Phàm Châu siết chặt tay thành nắm đấm, gân xanh nổi lên vang lên tiếng răng rắc nhỏ.
Nếu lúc đó cảnh sát không đuổi tới đúng lúc, Cố Phàm Châu hẳn là sẽ đánh ch.ết gã đàn ông kia.