Lần Gặp Khó Đỡ

Chương 5



Chương 5:

Sáng sớm hôm sau, tôi bị mặt trời đánh thức.

Cố Phàm Châu không còn ở nhà tôi nữa, chắc là anh ta phải đi làm rồi.

Tôi mơ hồ nhớ rằng mình đã ngủ quên đi khi đang nghe kể chuyện.

Hình như anh ta nói là anh ta có người mình thích rồi thì phải?

Ai nhỉ?

Tôi có chút hối hận, sao ngủ lúc nào mà không ngủ lại ngủ đúng khúc đó chứ, không thể nghe được tin tức quan trọng phía sau rồi!

Cả buổi sáng hôm nay, tâm trạng tôi vô cùng chán nản.

Đầu óc tôi toàn là những câu hỏi kiểu anh ấy đang thích ai vậy?

Quên đi, quên đi, tại sao tôi phải quan tâm tới người anh ta thích chứ!

Đi vào trong phòng tắm, nhìn vào gương.

Đầu tôi bết, dì cả lại đang tới, cho nên tôi thực sự không muốn động đậy chút nào.

Thế là tôi đi ra tiệm gội đầu, tôi chỉ có ý định gội chứ không có ý định đi cắt tóc.

Hôm nay tôi chán nản vô cùng, thế mà sau đó tôi còn bị khuyên nhủ làm tóc sau khi gội nữa chứ.

Trong đầu đột nhiên lóe lên gì đó, tôi cắt ngang cái người đang ríu rít khuyên tôi nên cắt tóc kia:

“Thật ra đây là lần cuối cùng tôi đi gội đầu rồi. Bác sĩ nói tôi bị ung thư, ngày mai sẽ phải làm hóa trị.”

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ tiệm cắt tóc đều yên tĩnh lại.

Trước khi đi, ông chủ không muốn lấy tiền của tôi nhưng tôi vẫn cố chấp đưa.

Sau khi gội đầu xong thì sảng khoái hẳn, tôi đi siêu thị mua gì đó để lấp đầy cái tủ lạnh sắp hết của tôi.

Ngay khi tôi xuất hiện trước cửa nhà với túi lớn túi nhỏ, Cố Phàm Châu đang đứng trước cửa nhà tôi gọi điện thoại cho tôi.

Thấy tôi xuất hiện, anh ta thở phào nhẹ nhõm, rồi thuần thục cầm lấy đồ trong tay tôi, giọng điệu nhẹ nhàng khiển trách tôi:

“Sao em không nghe điện thoại? Không phải tôi đã dặn là không được ra ngoài một mình à?”

“Tôi để quên điện thoại ở nhà, không nghe được, mà giờ cũng đâu phải ban đêm.”

Tôi cũng có lý do chính đáng nha.

Về tới nhà, Cố Phàm Châu lấy từ trong túi ra một thứ gì đó nhỏ nhỏ.

“Ở nhà có hộp dụng cụ không?”

Tôi đưa hộp dụng cụ cho anh, lúc này mới nhớ ra là phải hỏi”

“Cái gì thế?”

“Lắp camera ngoài cửa cho em, có còi báo động, lát nữa sẽ giúp em tải phần mềm về điện thoại, gặp nguy hiểm thì gọi cho tôi.”

“Sao lại gọi cho anh?”

“Chắc là em cũng biết tôi là ai chứ nhỉ?”

“Ò.”

Sau khi lắp xong camera, Cố Phàm Châu bảo tôi không được ra ngoài vào ban đêm, có chuyện cũng không được đi một mình.

Thấy tôi gật đầu qua loa, anh ta càng lo hơn:

“Buổi tối nếu có việc gì gấp thì nhắn tin cho tôi, tôi sẽ tới giúp em.”

“Cố Phàm Châu, sao anh tốt với tôi thế?”

“Đây là nhiệm vụ của cảnh sát nhân dân.”

“Ò, được rồi, yên tâm đi tôi sẽ không ra ngoài đâu.”

Cố Phàm Châu rời đi, tôi đóng cửa lại, nước mắt nhịn không được rơi ra.

Vì là cảnh sát nhân dân nên anh mới bảo vệ, mới chăm sóc và quan tâm tới tôi.

Là tôi đã vượt qua ranh giới, anh ấy đã có người mình thích rồi.

Lúc bạn thân gọi cho tôi thì tôi đang xem bói online:

[Con gái cung Song Ngư X Con trai cung Bọ cạp.]

Ngay lúc video WeChat được kết nối, giọng nói sến sủa của con bạn tốt liền vang lên:

“Tư Tư yêu dấu của chị ~ Mấy ngày nay chị đi công tác, có nhớ chị không nạ ~”

“Ừ ừ ừ nhớ ~”

“Tớ không tin!”

Biết rõ sao còn hỏi làm gì?

“Chậc, không hổ là bảo bối của tớ, tuệ nhãn như thần.”

“Nói đi! Cậu với cái anh cảnh sát kia tiến triển tới đâu rồi!”

“Chẳng có tiến triển gì, chẳng qua là tớ đơn phương người ta thôi.”

“Được đấy, mấy ngày trước nhắn tin còn chửi người ta như thật, hôm nay sao lại bay thẳng tới tiến trình đơn phương rồi?”

“Đó là một câu chuyện dài…”

Sau lời giải thích với đủ loại cảm xúc của tôi, cô nàng gật đầu nói:

“Chia tay!”

“Chia cái gì mà chia? Tớ với anh ấy đã là cái gì đâu!”

“Ha ha, xin lỗi nhá, gần đây khuyên nhiều người quá ấy mà, bây giờ cậu thấy sao rồi?”

“Chỉ là có chút tâm động thôi. Anh ấy thực sự rất đẹp trai, còn ga lăng nữa. Anh ấy là mẫu bạn trai lý tưởng mà hồi nhỏ tớ theo đuổi đó.”

“Nếu tớ nhớ không lầm thì cậu còn chưa quen ai cơ mà, thế mà cũng có mẫu người lý tưởng để theo đuổi cơ á?”

Giế.t người không dao! Tôi giận dữ trợn mắt với người trong màn hình video.

“Đó là hai chuyện khác nhau! Trong thâm tâm tớ tự biết mình thích kiểu con trai như thế nào có được không!”

“Được, được, vậy giờ cậu định làm gì? Hỏi thẳng anh ta xem người anh ta thích là ai hay trực tiếp theo đuổi luôn?”

“Tớ không biết, tớ chỉ biết là bây giờ anh ấy không có bạn gái, hu hu đau đầu quá…”

Đây là bí mật mà chú cảnh sát già ở đồn cảnh sát hôm đó đã nói cho tôi biết. Lúc đó tôi còn rất ngạc nhiên, anh đẹp trai thế kia mà còn chưa có bạn gái hả, đúng là có tâm với đất nước mà.

“Nghe tớ khuyên nè, đừng lo lắng về đàn ông nữa, nó sẽ chỉ khiến cậu thấy không vui thôi.”

Cô bạn thân đột nhiên khuyên tôi một cách nghiêm túc.

“Tớ đã không vui lắm rồi, nhưng cũng không phải vì đàn ông.”

Sau đó, tôi lại trò chuyện với cô ấy về chuyện tối qua tôi gặp một người theo dõi tôi, thậm chí tôi còn khen ngợi Cố Phàm Châu một cách khoa trương.

Đừng bận tâm, phụ nữ đối với những anh chàng đẹp trai thì trong mắt luôn tự động lắp thêm một lớp filter ấy mà.

“Theo lời cậu nói, cái người theo dõi kia vẫn chưa bị bắt?”

“Đúng thế, nhưng mà Cố Phàm Châu nói là gã đó chỉ là biến thái nhất thời thôi, cho nên tớ không cần lo lắng.”

“Không không không, tớ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, anh ta còn tới nhà cậu lắp camera cơ mà, cậu tưởng là đơn giản thế à.”

Câu này đã đánh thức tôi, Cố Phàm Châu đang giấu tôi chuyện gì sao.

“Cũng không chắc mà! Cậu đừng dọa tớ!”

“Đừng lo, có camera rồi, buổi tối nghe lời anh cảnh sát, đừng ra ngoài, khóa chặt cửa vào.”

“Đã rõ, vừa rồi Cố Phàm Châu đã khóa kỹ giúp tớ rồi.”

“Ối giời, nói ba câu đều dính lấy Cố Phàm Châu ha, Tư Tư, cậu yêu rồi.”

Mặt tôi đỏ bừng ngay sau khi nghe thấy cô ấy nói như vậy.

“Đừng nói thế! Cậu không phải đã biết là anh ấy có người mình thích rồi hả?”

“Hừ, bộ não yêu đương không có bảo hiểm y tế chi trả đâu, tự cậu tính đi, một tuần tới tớ không thể về được, tuần này cậu chú ý an toàn đấy.”

“Được được~”

8.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chẳng mấy chốc, một tuần đã trôi qua.

Trong tuần này, Cố Phàm Châu ngày nào cũng nhắc nhở tôi không được ra ngoài vào ban đêm, ban ngày ra ngoài cũng phải báo cáo với anh.

Trong lúc đó, tôi hỏi anh ấy là đã xảy ra chuyện gì sao, sao lại cẩn thận như vậy.

Anh ấy mập mờ trả lời tôi là dù sao cũng chỉ muốn đảm bảo an toàn cho tôi mà thôi.

Cảnh sát phải bảo mật vụ án mà mình đang theo, vì thế nên tôi không dám hỏi quá nhiều nữa.

Sau khi suy nghĩ một lát, tôi gửi cho anh một tin nhắn:

[Sáng mai em sẽ tới sân bay.]

Bên kia trả lời ngay lập tức:

[Em đi làm gì?]

[Đón bạn.]

[Nam hay nữ?]

[Cảnh sát có cần hỏi chi tiết như vậy không?]

[Không, đây là câu hỏi cá nhân.]

Ch.ết tiệt, sao Cố Phàm Châu lại giỏi thả thính như vậy chứ.

[Là nữ, bạn thân của em.]

[Được, mấy giờ máy bay hạ cánh?]

[8 giờ sáng mai.]

[Chú ý an toàn, ngủ ngon.]

[Vâng.]

Hừ! Tôi không muốn chúc anh ngủ ngon cho nên liền chạy luôn!

Ngày hôm sau, lúc rạng sáng, tôi thức dậy tắm rửa, chuẩn bị đi đón bạn tốt.

Vừa đóng cửa, vừa nhìn xuống điện thoại định gọi xe.

“Ting” cửa thang máy mở ra.

Cố Phàm Châu?

“Anh làm gì ở đây vậy?”

“Đến làm tài xế.”

Tôi cười trêu:

“Cảnh sát nhân dân hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc quá nhỉ, thế mà không có ai trao giải cho anh ha.”

Nghe thế, anh nhướng mày, nhìn tôi cười khẽ, khóe môi hơi cong:

“Em trao đi.”

Những lời này nghe như thể anh đang làm nũng với tôi vậy, cơ thể tôi hơi run lên.

Chắc chắn rồi, anh đã làm nũng rồi thì tôi không thể trốn tránh được.

“Được rồi, sau này sẽ đặt làm cho anh một cái cờ khen thưởng, nó chỉ dành cho những chú cảnh sát tốt bụng, trung thực và vị tha thôi.”

“Không muốn.”

Tôi không ngờ là anh sẽ từ chối, tôi ngạc nhiên hỏi: “Vậy… anh muốn cái gì?”

“Lần tới sẽ nói cho em.”

Đến tầng hầm để xe.

Tôi đi theo sau lưng anh, không nghĩ tới anh lại lái xe cảnh sát tới.

Mẹ ơi!

Cảnh sát bây giờ có đãi ngộ tốt đến vậy sao?

Liệu giờ tôi làm cảnh sát thì có muộn không??

Chúng tôi im lặng suốt quãng đường.

Lúc tới sân bay, tôi đứng ở sảnh đợi cho tới khi nhìn thấy bạn tốt.

Cô ấy dường như đang cãi nhau với ai đó… nghĩ tới cái tính nóng nảy bộp chộp của cô nàng, giờ tôi giả vờ như không quen thì có muộn quá không?

“Tư Tư!”

Bạn tốt nhìn thấy tôi liền chạy thẳng về phía tôi, cô ấy chỉ thẳng vào tôi rồi cảnh cáo với người đàn ông mà cô ấy đang cãi nhau kia nói:

“Thấy không! Đây là bạn thân của tôi đấy, cô ấy có đai đen Taekwondo, cứ chờ mà xem! Cậu ấy sẽ đánh anh ra bã.”

Cảm ơn!

Tôi có học Taekwondo lúc nhỏ, nhưng tôi bị đau chân khi đá cao, vì thế nên không bao giờ động tới nó nữa.

Kết quả là, cứ lúc nào cô nàng này cãi nhau với người ta là lại lôi cái đai đen của tôi ra dọa.

Ngày xưa đi học thì còn có người sợ, giờ thì khác rồi chị hai ạ.

Trước khi con nhỏ này tâng tôi lên tận trời, tôi lập tức kéo cô ấy ra sau rồi cúi đầu xin lỗi người đàn ông kia:

“Anh đẹp trai, đừng chấp loại con gái mất não như nó nhé, hồi bé nó bị ngã hỏng đầu ý mà.”

Thấy tôi xin lỗi, anh đẹp trai không truy cứu nữa nhưng vẫn hừ một tiếng khó chịu.

“Anh?”

Lúc này, Cố Phàm Châu cũng đi tới đây, vừa đi tới đã bị anh đẹp trai cản lại.

“Phàm Châu?!”

Hai người ôm nhau, hàn huyên như thể đã quen biết từ lâu.

Bạn tốt nhìn chằm chằm tôi, càu nhàu, bĩu môi như thể tôi nợ nó 80 vạn NDT vậy.

“Tư Tư ~ Là anh ta bắt nạt mình trước!”

“Được rồi, tớ còn lạ gì cậu nữa.”

“Tớ thề lần này là thật đó, ban nãy lúc đi qua cổng kiểm tra an ninh anh ta đã sờ mông tớ!”

“Ồ, xấu xa quá vậy?”

“Đúng thế, đúng thế.”

“Được rồi cô nương, lần trước đi tàu điện ngầm cậu cũng bảo có người sờ mông mình, rồi sau đó thì sao? Đến tay người ta cũng chả có! Cả đêm đó cậu còn mất ngủ vì cảm thấy mình đáng ch.ết còn gì.”

“Không! Tư Tư, lần này…”

Bạn tốt chưa kịp nói xong thì hai người kia đã bước tới.

Cố Phàm Châu chỉ vào tôi và giới thiệu với cái người mà anh gọi là “anh” kia:

“Giới thiệu với anh, đây là Tần Tư Tư, hiện tại là mục tiêu bảo vệ trọng điểm của em.”

“Ồ, là đối tượng của chú.”

Đúng là trai đẹp thì thường là người một nhà nhỉ!

Cố Phàm Châu lại vỗ vai người đàn ông kia rồi giới thiệu với tôi:

“Tư Tư, đây là anh trai tôi, Cố Ngôn Dục, trước đó anh ấy luôn làm việc ở bên nước ngoài.”

Nhìn người đàn ông mặc vest đi giày da trước mặt, lông mày và ánh mắt của anh ta quả thực là có vài phần giống với Cố Phàm Châu.

“Chào anh ạ, ban nãy em thực sự xin lỗi.”

Sau đó, tôi nhanh chóng giới thiệu bạn tốt cho hai người, bốn người thu dọn đồ đạc lên xe của Cố Phàm Châu quay về.

Sau khi đưa hai chúng tôi về nhà, Cố Phàm Châu và anh trai liền rời đi.

Trên đường đi, bạn tốt của tôi và anh trai của anh không hề hợp nhau chút nào, cãi nhau loạn cả lên.

Mặc dù cuối cùng thì hiểu lầm cũng được giải quyết, anh trai của anh đã vô tình bị tách khỏi trợ lý của mình khi đi qua khu vực kiểm tra an ninh. Hơn nữa lúc đó có quá nhiều người, anh trai muốn hỏi đường nên muốn chạm vào vai người bạn tốt của tôi.

Rất có thể là do có quá nhiều người vây quanh, một người phía trước vô tình chạm vào mông của cô nàng, khi cô ấy quay lại thì Cố Ngôn Dục đã đứng ngay ở đằng sau.

Haizz, anh đẹp trai xui quá rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.