Lần Gặp Khó Đỡ

Chương 4



Chương 4:

“Đừng sợ, là tôi.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, vừa ngước mắt lên nhìn, nước mắt tôi lập tức trào ra.

Tôi nhào vào vòng tay của Cố Phàm Châu, bắt đầu gào khóc:

“Sao anh tới muộn như vậy chứ? Tôi sợ lắm.”

Người anh ta hơi cứng lại, sau đó ôm chặt lấy tôi:

“”Không sao, không sao, tôi đây rồi, đừng sợ.”

Cố Phàm Châu dịu dàng vỗ lưng tôi, xoa dịu trái tim mong manh của tôi bằng giọng điệu như đang dỗ trẻ con.

“Thì ra là một đôi vợ chồng son hả. Nửa đêm la hét đáng sợ như vậy, tôi còn tưởng là gặp ma chứ. Người trẻ bây giờ đúng là, làm gì cũng ầm ĩ hết cả lên.”

Bên cạnh có một giọng nói vang lên, tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bầu không khí sợ hãi, nhưng miệng đã phản ứng trước:

“Chú, chú hiểu lầm rồi, bọn cháu không phải một đôi.”

Chú kia nhìn chúng tôi ôm nhau như keo, biểu cảm hệt như có chút hoài nghi nhân sinh.

Nếu thế thì…

“Đúng là vợ chồng ạ!”

Tôi cũng học được cách nói dối mặt không đổi sắc từ Cố Phàm Châu.

Tốt nhất là đừng nên phủ nhận làm gì, đôi khi thừa nhận còn tốt hơn là giải thích.

Ngay khi tôi thừa nhận là tôi có quan hệ tình cảm với Cố Phàm Châu, ông chú kia liền mỉm cười gật đầu, như thế là chuyện gì tự hào lắm vậy.

“Tôi nói mà, mắt tôi tuyệt đối không thể nhầm được. Hai đứa đẹp đôi như thế, nhìn vào đã biết là vợ chồng son rồi ha ha! Mới tân hôn xong có đúng không?”

Chú nói bằng giọng chắc nịch, thấy Cố Phàm Châu không có ý định giải thích, vì thế tôi liền hùa theo tới cùng luôn:

“Chú đúng là có mắt thật! Mới kết hôn tháng trước ạ ha ha ha.”

“Chúc mừng nhé! Sớm sinh quý tử.”

“Chắc chắn rồi ạ! Cảm ơn lời chúc của chú ạ ha ha ha.”

Sau khi ông chú kia rời đi, Cố Phàm Châu im lặng nãy giờ mới mở miệng, giọng điệu khó hiểu:

“Tiểu lừa đảo này, không sợ tôi tố cáo cô tội quấy nhiễu cảnh sát nhân dân hửm?”

Sau khi ứng phó xong với ông chú kia, sự e ngại ban đầu của tôi cũng biến mất, tôi lè lưỡi với Cố Phàm Châu:

“Chậc, còn không phải học từ anh sao, ông chủ bán bánh kếp?”

“Đứng yên ở đây, tôi đi lấy dép cho cô.”

Sau đó Cố Phàm Châu liền chạy đi nhặt dép cho tôi.

Tiếp theo lại chạy về, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, để tôi đỡ lấy vai anh ta mà đeo dép.

Thấy anh ta nghiêm túc giúp tôi đi dép như vậy, tim tôi đập như sấm.

6.

Sau khi Cố Phàm Châu đưa tôi về nhà, anh ta lại nhắc nhở tôi không được đi ra ngoài vào buổi tối một mình.

Tôi gật đầu như trống bỏi.

Nhưng khi Cố Phàm Châu chuẩn bị rời đi, tôi lại giữ anh ta lại.

“Cái đó… tối nay anh ngủ lại đây được không?”

Cố Phàm Châu sững người một lúc, trả lời một cách nghiêm túc:

“Cảnh sát nhân dân không nhận hối lộ thể xác.”

Tiếng mẹ đẻ thật sự thâm thúy.

“Anh trai à! Tôi là đang sợ, không phải là báo ơn anh đâu.”

“Vậy sao, tôi còn tưởng là cô định lấy thân báo đáp đấy.”

“Thời đại nào rồi, ai còn lấy thân báo đáp nữa chứ.”

“Tôi.”

OK, coi như tôi chưa nói gì đi.

Cuối cùng, Cố Phàm Châu cũng không có rời đi.

Anh ta gọi một cuộc điện thoại, nói chuyện với đồng nghiệp bên kia.

Chẳng trách ban nãy bên kia điện thoại ồn ào như vậy, hóa ra là anh ta đang trải bánh kếp.

Tôi dám cá là anh ta đã bỏ cả quầy hàng để lao tới cứu tôi đấy.

Không hổ là cảnh sát nhân dân, cảm động quá đi.

Nếu có một ngày anh cần tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!

“Tần Tư Tư, trong nhà cô có gì ăn không?”

Cơ hội trả ơn tới nhanh quá.

“Tôi trải bánh cả đêm, đói ch.ế.t rồi.”

Cố Phàm Châu uể oải nằm trên chiếc sofa nhỏ của tôi, mong chờ một bữa ăn từ tôi.

“Để tôi đi nấu mì cho anh.”

Việc này không cần thiết phải có trù nghệ mới làm được.

Trong 23 năm sống trên đời này, tôi chưa bao giờ ch.ế.t đói là vì nó đấy.

Thấy trong tủ lạnh vẫn còn hai quả cà chua, tôi xắn tay áo nấu một tô mì trứng cà chua.

Không biết là Cố Phàm Châu thực sự đói hay là do tôi nấu quá ngon mà mì trong nồi đã thấy đáy, thậm chí còn không chừa lại nước.

Ăn uống xong xuôi, Cố Phàm Châu thành thật đi rửa bát.

Lúc đầu, tôi muốn tỏ ra lịch sự, nhưng anh ta có vẻ như thực sự muốn rửa bát, cho nên tôi không miễn cưỡng nữa.

“Tần Tư Tư, có máy sấy tóc không?”

Lúc giọng Cố Phàm Châu vọng ra từ phòng tắm, tôi đang ngồi ở trên bàn tô màu cho bản nháp mà tôi đã hoàn thành trong hôm nay.

“À, ở dưới ngăn tủ bồn rửa mặt ý.”

Tôi quá lười để đứng dậy đi lấy, vì thế nên tôi liền gào lên để anh ta tự túc.

Một lúc sau.

“Không thấy!”

Giọng của Cố Phàm Châu lại vang lên, tôi chỉ còn cách đứng dậy đi vào phòng tắm.

Gõ cửa, mất một lúc sau mới mở ra.

Bộ ngực trần lộ ra, thân dưới của anh ta được quấn bằng chiếc khăn tắm màu trắng dùng một lần.

Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn cơ thể đàn ông ở khoảng cách gần như vậy, dáng người thực sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả mấy nam chính trong tranh của tôi nữa.

Có cơ bụng và cả tuyến nhân ngư kìa, trên làn da rám nắng đó còn có nước đang trượt xuống nữa.

“Nhìn đủ chưa?”

Cố Phàm Châu nhìn tôi từ trên xuống, đôi mắt anh ta thoáng qua vẻ âm trầm, đôi lông mày khẽ nhíu, giọng nói trầm thấp từ tính.

Ba chữ thôi mà khiến tôi không thể nói nên lời.

“Nhìn… nhìn tý có chế t đâu! Lần trước anh cũng nhìn…”

Nói được một nửa liền cảm thấy có chút tự bê đá đập chân mình, thanh âm im bặt lại.

“Nhìn cái gì?”

Cố Phàm Châu đột nhiên ghé sát vào tôi, cười khẽ hỏi.

Hormone nam tính của anh ta quá mạnh, tôi nuốt nước bọt.

“Còn… còn chưa có kết hôn mà đã bị nhìn thấy gần hết rồi.”

Lời vừa nói ra, tôi muốn ch.ế.t ngay tại chỗ, c.ht tiệt, sao tôi lại nói ra lời trong lòng rồi!

Sau đó Cố Phàm Châu im lặng một lúc, đột nhiên cười bật ra tiếng.

“Được rồi, tránh ra, để tôi lấy máy sấy cho.”

Tôi đỏ mặt muốn vươn tay đẩy người đàn ông đang chặn cửa phòng tắm ra.

Kết quả là, ngay khi chạm vào da thịt anh ta, bàn tay tôi đã rụt lại như bị điện giật.

Sau khi đưa máy sấy tóc cho ai đó, tôi lập tức chạy về phòng ngủ, chui tọt vào chăn.

Tâm trí tôi đều toàn là cảnh ban nãy, thậm chí tôi còn nghĩ tới nó một lúc lâu.

Xấu hổ quá đi, tôi lăn lộn trên giường hai, ba lần rồi mới ngồi dậy được, muốn quay lại phòng khách tô nốt bản vẽ còn chưa xong.

Nhưng mà người nào đó đã nhìn trộm bản vẽ của tôi!

Gần như ngay lập tức, tôi liền lao tới, chặn tầm nhìn của Cố Phàm Châu như đang bảo vệ đứa con của mình.

“Sao… sao anh lại xem của tôi?”

Vẻ mặt của Cố Phàm Châu có hơi kỳ quái, anh ta nhíu mày nhìn tôi một lúc rồi nói:

“Cô là “Tư Tư không phải Tử Tử” sao?”

Cái tên quen thuộc này… không phải là bút danh trên mạng của tôi sao?

Tôi kinh ngạc trợn to mắt, ngập ngừng tới mức suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình.

“Sao… sao anh biết?”

“Đoán.”

Cố Phàm Châu cười giảo hoạt, trên mặt lộ ra ý cười thâm sâu, tôi còn lâu mới tin là anh ta đoán được.

Tôi rất muốn hỏi tới cùng.

Nhưng người nào đó đã lập tức ngã ra sofa ngủ thiếp đi.

Mà tôi lại không ngủ dễ được như thế, vừa tắt đèn liền nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị người theo dõi.

Trằn trọc hồi lâu, tôi quyết định dậy đánh thức cái người đang ngủ say kia.

“Có chuyện gì vậy?”

Cố Phàm Châu bị đánh thức nhưng cũng không giận, thanh âm uể oải.

“Tôi không ngủ được, tôi sợ.”

Tôi đứng trước ghế sofa, kéo kéo áo ngủ của mình tới nhăn nhó, ngữ khí giống như đang làm nũng.

“Vậy… để tôi kể chuyện cho cô nghe nhé?”

Tôi không ngờ là Cố Phàm Châu còn biết kể chuyện, vì vậy liền nhanh chóng đáp lại:

“Được”

Cố Phàm Châu ngồi dậy, ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh.

Lúc này, cảm giác sợ hãi khiến tôi chỉ muốn tìm một ai đó để dựa vào, tôi không còn quan tâm tới sự khác biệt giữa nam và nữ nữa.

Sau khi ngoan ngoãn ngồi vào một góc sofa, tôi liền nghe anh cảnh sát nhân dân kể chuyện: Cảnh sát trưởng mèo đen.

Cố Phàm Châu nói là hồi còn nhỏ anh ta rất thích xem “Black Cat Sheriff” và vô cùng ngưỡng mộ chú cảnh sát trưởng mèo đen trong phim.

Vì thế nên lớn lên mới khăng khăng muốn trở thành cảnh sát, chung quy cũng là bị ảnh hưởng bởi cảnh sát mèo đen.

Anh ta còn nói anh ta bị một bức tranh thu hút, điều đó khiến anh ta giữ vững ý định ban đầu của mình.

Anh ta âm thầm để ý tới tác giả của bức tranh đó, anh ta nói tác giả đó là một cô gái, hẳn là rất đáng yêu.

Anh ta nói anh ta rất thích cô ấy, nhưng lại không biết cô ấy là ai.

Nhưng mà hiện tại đã biết rồi.

Ai nhỉ?

Tôi rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng, trước khi Cố Phàm Châu kịp trả lời thì tôi đã gục đầu xuống và ngủ thiếp đi.

Trong đêm khuya, ánh trăng sáng rọi xuống sàn phòng qua cửa sổ kính trong suốt.

Có một cô gái đang ngủ trên sofa, người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô ấy.

Anh nhìn chăm chú vào mặt cô, khóe môi khẽ cong lên, thấp giọng khẽ nói gì đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.