Vì lần trước tôi đã thêm WeChat của Cố Phàm Châu cho nên lịch sử trò chuyện của chúng tôi vẫn còn đang ở trạng thái: Lời mời kết bạn đã được chấp thuận, bây giờ các bạn có thể trò chuyện với nhau.
Hừ, chả có cái moe gì để nói.
Vẽ xong nét nháp cuối cùng, tôi vươn vai, đứng dậy đi ra ban công kéo bộ đồng phục cảnh sát đã giặt sạch vào.
Ừm, thơm rồi, khô rồi.
Tôi cầm điện thoại lên rồi gửi cho Cố Phàm Châu một tin nhắn WeChat:
[Tôi đã giặt sạch áo rồi, anh chọn thời gian đi, tôi mang qua cho anh.]
Tôi đợi rất lâu mà không nhận được hồi âm, chắc là đang bận rồi.
Tôi liền cầm lấy chìa khóa rồi xuống lầu đi mua cái gì đó để lấp bụng, vẽ tranh cả ngày hôm nay khiến tôi đói lả cả người.
Ừm… công việc của tôi là freelancer, tôi nhận vẽ theo yêu cầu của người trên mạng, ngoài ra còn vẽ truyện tranh tự sáng tác nữa.
Nhưng cũng không phải là truyện tranh lãng mạn phổ biến gì, chỉ là kể về cuộc sống hằng ngày của chính tôi mà thôi.
Tôi có thể được coi là người hơi nổi tiếng ở trên nền tảng vẽ, nhưng bởi vì tôi quá lười cho nên chỉ hài lòng khi tiền kiếm được đủ ăn và đủ sống mà thôi.
Vừa tới con phố ẩm thực sôi động, mùi thơm lập tức xộc vào mũi, bụng lập tức réo vang.
Sau khi nhìn lướt qua, tôi quyết định ăn theo thứ tự.
“Ông chủ! Một suất bánh kếp trái cây và thịt thăn hơi cay.”
“Được, chờ chút.”
Chờ đã, sao thanh âm này nghe quen quen!?
Ông chủ lúc này cũng dừng lại, ánh mắt hai chung tôi giao nhau.
“Tại sao lại là anh/cô?!”
Cố Phàm Châu và tôi đồng thanh nói.
Cố Phàm Châu đeo một chiếc tạp dề màu hồng đậm quấn quanh eo hẹp, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu trắng, chỉ nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra rồi.
Ái chà, bảo sao lại không rep tin nhắn WeChat của tôi, hóa ra là đang bán bánh à!
Thấy Cố Phàm Châu trải bánh xèo mà không có bất cứ kỹ năng nào, thậm chí đập trứng mà vỏ còn rớt ở bên trong.
Tôi không khỏi thở dài… cái bánh này có ăn được không đây.
“Cố Phàm Châu, anh đang làm gì vậy?”
Hỏi rồi mới nhận ra, có thể là anh ta đang làm nhiệm vụ gì đó.
Kết quả, Cố Phàm Châu mặt không đổi sắc nói:
“Nghề phụ.”
Chăm chỉ quá ha.
Lấy bánh xèo xong, tôi cầm điện thoại ra quét mã QR.
Cố Phàm Châu xua tay ra hiệu không cần:
“Tôi mời.”
Cảm động quá đi.
Sau đó, tôi không còn quan tâm tới việc cái bánh này xấu tới mức nào, há mồm ra gặm một miếng lớn.
Sau khi nhai vài lần… chậc, có vẻ như tôi đã đánh giá kỹ năng nấu ăn của Cố Phàm Châu quá cao rồi… cái bánh này mặn tới mức tôi tưởng là nó làm từ muối không đấy.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt mong đợi của người đàn ông trước mặt, tôi vẫn cắn răng nuốt xuống.
Sau khi thấy tôi nuốt xuống, khóe miệng Cố Phàm Châu suýt nữa thì kéo tới tận mang tai, thế mà còn cố làm ra vẻ nghiêm túc nữa chứ.
Kiềm chế như vậy, tôi còn tưởng là tôi làm gì khiến anh ta ấm ức đấy.
Chợt nghĩ tới bộ đồng phục cảnh sát kia, tôi đang định nói thì lại nhớ ra là anh ta đang làm nhiệm vụ bí mật nên lập tức đổi lời.
“Tôi đã giặt cái áo cho anh rồi đó, anh chọn thời gian đi, tôi sẽ đưa qua cho anh.”
Cố Phàm Châu không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng lại nhắc nhở một câu:
“Mấy đêm nay đừng ra ngoài một mình.”
Dù không biết lý do nhưng tôi vẫn đồng ý:
“Vậy anh…”
“Không vội, lát nữa gọi sau.”
“Ừm, vậy tôi không làm phiền anh làm việc nữa ha.”
Nói xong thì liền đi sang quầy tiếp theo.
5.
Chết tiệt, ban đầu tôi cũng rất muốn nghe lời Cố Phàm Châu là không ra ngoài vào ban đêm.
Nhưng dì cả của tôi tới một cách bất ngờ, mà băng vệ sinh trong nhà thì vừa đúng lúc hết.
Có một cửa hàng tiện lợi không xa ở tầng dưới, vì thế nên tôi nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, dù sao cũng gần như vậy cơ mà.
Tôi nhìn đồng hồ, mới có mười rưỡi.
Với suy nghĩ ăn may, tôi cầm áo khoác len rồi đi ra ngoài.
Lúc tôi mua xong thì đi bộ về, chợt cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Không… không phải xui… xui tới mức đó chứ…
Nhận thấy có người đi sau mình, tôi không còn cách nào khác là chạy vội về nhà.
Chợt chuông điện thoại reo lên làm tôi giật mình!
Tôi nhìn thoáng qua ID người gọi, là Cố Phàm Châu! Tôi vội vàng bắt máy.
Ngay khi điện thoại được kết nối, tôi tấn công trước khi người bên kia kịp lên tiếng:
“Chồng ơi, không phải anh đã nói là sẽ đón em rồi sao? Em sắp tới cổng tiểu khu rồi, anh ở đâu thế?”
Đối diện với mớ từ ngữ mơ hồ không thể giải thích được của tôi, Cố Phàm Châu lập tức phản ứng lại:
“Tần Tư Tư! Cô gặp nguy hiểm sao?”
Khi giọng nói lo lắng của Cố Phàm Châu vang lên, tôi vẫn giả vờ thoải mái mà trách móc hắn:
“Ừ, chồng ơi, mau tới đây đi.”
“Đừng sợ, tôi tới ngay đây! Đừng hoảng, đi thẳng về nhà đi.”
Cố Phàm Châu ở đầu bên kia không biết là đang ở chỗ nào, rất ồn ào, sau đó là tiếng bước chân chạy gấp gáp.
Tôi không dám cúp điện thoại, cũng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể tắt màn hình điện thoại rồi cầm ở trên tay.
Tôi bước đi rất nhanh.
Nhưng mà, rốt cuộc thì tránh vỏ dưa cũng sẽ gặp phải vỏ dừa.
Lúc ra ngoài tôi đeo cái dép lào, lúc này đây, chiếc dép ở chân trái của tôi bị tuột ra ngoài.
Đã thế rồi, tôi cũng chẳng quan tâm xem mặt đất có bẩn hay không, thấy cổng khu dân cư cách đây chưa đầy 50 mét, tôi vội vàng nhấc chân chạy.
Chạy được hai bước, có ai đó đã nắm lấy cổ tay tôi từ phía sau.
Aaaaaa!!
Tôi hét lên, trước khi kịp nhìn thấy người kia là ai, miệng tôi đã bị bịt lại: