Lần Gặp Khó Đỡ

Chương 7



Chương 7:

Hành lang bệnh viện.

Chú cảnh sát già đang không ngừng lải nhải bên tai tôi, nói tôi với Cố Phàm Châu chính là một đôi tình nhân trời đất tác hợp.

Còn nói cái gì mà hợp thế mà không kết hôn thì đúng là phí của trời.

Còn nói cái gì mà ông ấy đã dẫn dắt Cố Phàm Châu nhiều năm rồi, tận mắt nhìn thấy anh ấy bước từng bước tới tận vị trí ngày hôm nay, thực sự là phải cố gắng rất nhiều.

Chú ảnh sát già còn nói đây là làn thứ hai nhìn thấy Cố Phàm Châu mất kiểm soát vì một người như vậy.

“A? Sao lại là lần thứ hai?”

“Cô bé, lực chú ý của cháu đúng là mới lạ…”

“À xin lỗi ạ, chú tiếp tục đi.”

“Được rồi, lần đầu tiên là vì chú.”

“Ồ.”

“Ừm, mấy đứa con trẻ, chú cũng không tiện nhúng tay nhiều, hai đứa thấy ổn là được. Tốt nhất là cuối năm nay nên tổ chức hôn lễ luôn đi.”

Chú cảnh sát ơi, sao chú có thể nói được những lời như thế chứ!

Ba ngày sau, Cố Phàm Châu xuất viện.

Anh không tới cục cảnh sát lĩnh công ngay mà lại chạy tới trước cửa nhà tôi.

Tôi mở cửa, lạnh mặt liếc cái áo anh đang mặc.

Chính là cái mà người phụ nữ trong ảnh đã mua cho anh!

Tôi xoay người đóng sầm cửa lại, nhưng lại không nghe thấy tiếng đóng cửa, ngược lại lại có tiếng kêu đau đớn vang lên.

“Anh bị ngốc à, sao lại dùng tay chặn cửa!”

Tôi vội vàng tiến lên xem vết thương cho anh, đã bầm hết cả lên rồi, phù phù, tôi thổi cho anh, hu hu đau lòng chế.t tôi rồi.

Cố Phàm Châu còn cười cười, cười tới mức y như con chó lớn ở quê ông ngoại vậy.

“Tư Tư, sao hôm đó không nghe điện thoại của anh, vì sao ba ngày nay không nhắn tin cho anh?”

Hở?? Anh ấy chắc chắn là muốn làm tôi tức ch.ế.t đây mà!

Tôi lập tức dùng sức túm lấy cổ áo của Cố Phàm Châu.

Ngữ khí tức giận tới cực điểm:

“Cố Phàm Châu! Từ giờ trở đi em hỏi một câu thì anh đáp một câu, không cho phép nói dối, thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, có hiểu chưa!”

Gã đàn ông này giấu giếm tôi quá nhiều chuyện!

“Tư Tư, có thể cho anh giải thích sau có được không?”

Hả? Cơn giận của tôi sao có thể chờ đợi?

Đột nhiên anh đỡ lấy gáy tôi, một tay ôm chặt eo tôi.

Trên môi đột nhiên truyền tới cảm giác ấm áp, thừa dịp tôi thất thần quên giãy giụa, Cố Phàm Châu cầm lấy tay tôi, hướng dẫn tôi ôm lấy cổ anh.

Anh bước từng bước về phía trước, tôi bị anh đè nặng tới mức phải lui về phía sau, đợi tới mức anh dùng chân đóng cửa lại liền đè tôi lên cửa mà hôn.

Nụ hôn dó khiến đầu óc tôi choáng váng, toàn thân tê dại, hai chân mềm nhũn… tới mức nếu không được anh đỡ thì chắc tôi đã trượt chân ngã xuống đất rồi.

Không biết là bị hôn bao lâu, mặt tôi nghẹn tới đỏ bừng lên thì anh mới buông ra.

“Thật xin lỗi, đã sớm muốn làm như vậy rồi.”

Cố Phàm Châu chôn đầu ở hõm vai tôi, thanh âm khàn khàn trầm thấp:

“Tư Tư… chị ấy là chị của anh.”

Nói xong, anh lại hôn lên, so với vừa rồi còn mạnh mẽ hơn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.