Lần Gặp Khó Đỡ

Ngoại truyện



Chương 8:

[Ngoại truyện Cố Phàm Châu]

Lần đầu tiên gặp cô ấy, tình huống này có chút xấu hổ.

Mấy ngày nay, đồng nghiệp trong cục đều đang phải tăng ca đến tận khuya, sứt đầu mẻ trán vì vụ án biế.n th.ái g.iết người hoành hành mấy ngày nay.

Kết quả lúc gần 9 giờ tối lại nhận được điện thoại tố giác trong một tiểu khu có tội phạm gi.ế.t người, thi thể có thể nhét trong một cái vali.

Thủ đoạn gây án quá giống với tên bi.ến thái gần đây, lại còn gây án vào buổi đêm, gi.ết người giấu xá.c bỏ vào vali.

Lúc định hỏi chi tiết hơn thì điện thoại đã bị cúp, sau khi gọi lại thì được hiển thị đã tắt máy.

Thời gian cấp bách, tôi chỉ có thể trực tiếp tới hiện trường để xem.

Vì không muốn đánh rắn động cỏ, cục chỉ phái hai đồng chí đi theo tôi vào tiểu khu.

Quả nhiên như lời khai báo, từ thang máy đi ra có một vệt máu dài, tràn ra tới tận cửa.

Vết máu đã khô lại, tôi bảo một đồng chí lấy máu tại chỗ, đồng chí còn lại thì theo tôi đi vào xem xét.

Sau khi cầm chìa dự phòng chủ khu đưa mở cửa, tôi vừa vào đã phát hiện ra có gì đó không ổn.

Cả căn phòng được trang trí không giống như của một người đàn ông.

Chẳng lẽ người bị hại là chủ căn này?

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng xông vào trong phòng ngủ.

Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, tôi vội vàng cản đồng chí đang muốn xông vào theo kia lại.

Trên cái giường đầy gấu bông kia, một cô gái đang nằm giang tay giang chân hình nhữ Đại.

Cô gái đó chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót hoạt hình ở bên dưới, nửa người trên không thấy rõ lắm bởi vì cô ấy đang ôm một con gấu bông ở trong ngực.

Nam đức giữ hơn 20 năm nay đã bị phá giới trong hôm nay rồi.

Nếu không phải cô gái đó lập tức tỉnh lại thì tôi thiếu chút nữa đã ngừng thở rồi.

Sau khi xuất trình thẻ cảnh sát, cô ấy rất phối hợp để tôi còng tay đưa tới cục cảnh sát.

Hai đồng chí kia thì ở lại tìm kiếm dấu vết.

Sau đó biết được trong vali chỉ có một con gà đang máu chảy đầm đìa trùng khớp với những gì được báo cáo từ trước.

Kết quả xét nghiệm cũng rất nhanh được đưa ra, máu trên sàn nhà là của con gà đẫm máu kia.

Hiểu lầm được hóa giải, cô ấy được thả về.

Có điều trước đó nhìn cô ấy còn có chút thú vị, lúc về nhà ngủ tôi còn nhớ tới cảnh cô ấy lắp bắp báo tên của mình, cả buổi tối hôm đó tâm trạng tôi vui vẻ một cách kỳ lạ.

Ừm, cô ấy tên Tần Tư Tư.

Lần gặp thứ hai của chúng tôi không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Ngày hôm sau, bởi vì vụ án tên bi.ến thái kia mà những đồng nghiệp của tôi đã phải thức đêm mấy ngày liền.

Mọi người đều ngủ không ngon, dẫn tới ngày hôm nay khi đi làm thì ai cũng ngáp ngắn ngáp dài.

Tôi cho bọn họ về nhà nghỉ ngơi một ngày, cho nên nhân sự trong cục không đủ nên tôi đã bị điều đi làm nhiệm vụ bên ngoài.

Trong đám người ngồi xổm dưới đất, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang gọi tôi.

Tập trung nhìn một lúc, đây không phải là cô gái lắp bắp tối qua sao?

Chẳng lẽ cô ấy làm nghề này? Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu vô cớ, việc chung xử theo lẽ chung giải tất cả đi!

Trong lúc thẩm vấn, cô ấy còn nói đây là lần đầu tiên của cô ấy nữa, vì thế nên tôi liền trêu cô ấy một chút.

Tôi cầm bộ đàm vốn không được bật lên, nói là cô ấy đã thừa nhận rồi.

Chậc, còn chọc cho cô ấy tức giận nữa.

Sau đó có người tới nói rằng cô ấy vô tội có thể thả.

Thật kỳ lạ, thả cô ấy rồi, vì sao cô ấy vẫn còn lẽo đẽo theo tôi hỏi sao lại thả cô ấy, cô ấy là mười vạn câu hỏi vì sao à?

Sau đó tôi quay lại, cơ thể mảnh mai của cô ấy va vào người tôi, đụng có một chút mà chóp mũi đã đỏ lên rồi.

Đợi đã! Sao cổ áo của cô ấy lại mở ra như vậy chứ?!

C.hế.t tiệt! Nam đức có lẽ đã mất hoàn toàn rồi.

Tôi đưa áo khoác của mình cho cô ấy mượn và cho cô ấy thông tin liên lạc của mình, cô ấy nói là sẽ giặt rồi trả lại cho tôi sau.

Không hiểu sao, tôi có chút mong chờ cuộc gặp tiếp theo.

Nhưng không thể ngờ được tôi lại gặp lại cô ấy khi đang làm nhiệm vụ, còn đang đeo tạp dề màu hồng đứng ở phố bán đồ ăn vặt nữa chứ.

Chậc, hình tượng đẹp trai tiêu sái của tôi đã bị hủy hết rồi.

Nhưng nếu mà cô ấy có hỏi thì tôi có thể nói là đâu ai yêu cầu cảnh sát không thể mặc thường phục đâu ha?

Sau đó tôi nói với cô ấy đây là nghề phụ của tôi.

Nhưng nhìn cái bánh kia, nhìn kiểu gì cũng không thấy nó ngon nổi.

Thế mà đồ ngốc kia lại còn gặm một miếng to, còn nói là ăn rất ngon nữa chứ.

Tiểu lừa đảo.

Trong lòng không hiểu sao có chút khác lạ, như được sưởi ấm vậy.

Đúng rồi, sếp có nói b.iến thái hình như ở gần khu này, nhà cô ấy dường như cũng cách chỗ này không xa.

Tôi nhắc nhở cô ấy là buổi tối không nên một mình ra ngoài nếu không muốn ch.ết.

Lúc gọi điện thoại cho cô ấy, tôi còn đang nghĩ là ngày mai sẽ hẹn cô ấy ra lấy áo.

Nhưng đột nhiên cô ấy gọi tôi là chồng? Làm cho tim tôi đập lệch một nhịp.

Sau đó cô ấy nói tôi mau tới đón cô ấy? Không đúng, cô ấy đang gặp nguy hiểm.

Tôi lập tức bỏ lại quầy hàng, chạy về phía nhà cô ấy.

May mắn là nó không xa, hẳn là sẽ tới kịp.

Sau đó, cô ấy nhào vào lòng tôi khóc lớn, hai mắt và mũi đều đỏ lên như con thỏ nhỏ.

Đáng yêu quá, có chút muốn nhéo má cô ấy.

Không được, tôi là cảnh sát nhân dân chính trực, tôi phải trấn an cảm xúc của cô ấy trước!

Đúng lúc này có một ông chú đi tới, nói hai chúng tôi là vợ chồng son.

Tôi chỉ muốn nói rằng: Chú, ánh mắt chú tốt thật đấy.

Chú ấy chúc chúng tôi sớm sinh quý tử, có lời nào cần nói thì không chừa lại cái nào.

Lúc đi dép cho cô ấy, tôi nghĩ sao chân cô ấy lại nhỏ như vậy chứ, còn không có lớn bằng bàn tay tôi.

Đưa cô ấy về nhà xong, tôi có chút không muốn rời đi, nhưng một cảnh sát tốt không thể bị sắc đẹp làm mê hoặc được.

Kết quả, cô ấy lại nói muốn tôi ngủ cùng cô ấy một đêm, tôi thiếu chút nữa là đồng ý, nhưng lý trí vẫn kiên trì đè lại.

Cảnh sát nhân dân không thể nhận hối lộ thể xác được!

Báo ân cũng không được!

Trời ơi! Mì trứng cà chua của cô ấy ăn cũng ngon quá đi!

Lúc bị cô ấy nhìn thấy cơ thể, tôi còn cố ý chọc cho cô ấy xấu hổ.

Cô ấy sao có thể thú vị như thế chứ, ha ha ha.

Nếu kết hôn với cô ấy hẳn là ngày nào cũng sẽ vui vẻ đi.

Thấy bản vẽ của cô ấy, tôi vừa liếc mắt liền biết trong đó là ai, cô ấy còn mang tới cho tôi bao nhiêu niềm vui nữa chứ.

[Tư Tư Tử Tử] cái tên này tôi đã theo dõi từ lâu lắm rồi.

Nếu nói rằng tôi làm cảnh sát là vì có cảm hứng sau khi xem Cảnh sát trưởng mèo đen.

Vậy thì thứ khiến cho tôi duy trì được ý niệm đó chính là hình minh họa của cảnh sát trưởng mèo đen của cô ấy.

Năm ấy là năm đầu tiên tôi trở thành cảnh sát, tôi mới tốt nghiệp có một năm nên vẫn còn là rất non nớt.

Bởi vì sự liều lĩnh của bản thân, tôi thiếu chút nữa đã hại c.hế.t đồng đội của mình, tuy rằng trong mắt mọi người hành động của tôi là anh hùng không sợ hiểm nguy đi bắt phạm nhân.

Còn được mọi người ca tụng là bản thể của cảnh sát trưởng mèo đen nữa, nhưng thật ra người bắt được hung thủ gi.ết người lần đó không phải tôi, mà là một vị cảnh sát lớn tuổi khác.

Tuy nhiên, bởi vì sự tự mãn liều lĩnh của tôi, vì không muốn bị người khác xem thường cho nên đã đánh rắn động cỏ, để rồi làm hại vị đồng chí kia bị thương nặng.

Mặc dù cuối cùng tôi cũng bù lại được lỗi lầm của mình, thành công bắt được tội phạm, nhưng tôi vẫn không thể lấp đầy được khoảng trống trong trái tim mình kia.

Thẳng tới khi tôi xem được hình minh họa cảnh sát trưởng mèo đen đó, nó khiến trong lòng tôi rung động, bên dưới còn viết kèm theo một câu là:

[Đừng sợ hãi, cảnh sát trưởng mèo đen chắc chắn sẽ bảo hộ chúng ta một đời bình an.]

Nội tâm của tôi bị cảm xúc tự trách mãnh liệt đánh sâu vào, sao tôi có thể vì sai lầm của mình mà nghi ngờ giấc mơ của bản thân chứ.

Sau ngày hôm đó, tôi không còn liều lĩnh như trước nữa, tôi còn có thêm một người thầy đối xử với tôi rất tốt.

Vài năm ngắn ngủi, tôi trực tiếp được thăng lên làm đội trưởng đội điều tra hình sự, thầy tôi nói tôi là một mầm non rất tốt.

Nhưng trong lòng tôi vẫn chưa thể quên được, năm đó là do tôi làm hại chân trái của thầy trở nên tàn tật, đến nay lúc đi đường ông ấy vẫn còn phải bước khập khiễng.

Thật sự là không ngờ tới, cô ấy chính là tác giả của bức tranh minh họa kia, đây đúng là duyên phận.

Cô ấy nói cô ấy sợ nên không ngủ được, tôi vốn có tính khí nóng nảy khi bị đánh thức, nhưng thấy cô ấy thì mọi tức giận đều tan biến.

Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện ngày xưa của mình và cô ấy, cô ấy còn hỏi tôi đó là ai nữa.

Nhưng chưa kịp nghe được câu trả lời của tôi, cô ấy đã ngủ thiếp đi, ngủ ngon tới mức tôi không đành lòng quấy rầy.

Để sau này nói với cô ấy vậy.

Tôi đi ra ban công gọi điện thoại cho bên cục, yêu cầu họ điều động một nhóm người tới giám sát xung quanh đây.

Quả nhiên như dự đoán, đúng là có người theo dõi cô ấy.

Hơn nữa gã này rất có thể chính là tên bi.ến thái đêm khuya kia.

Tôi không dám nói cho cô ấy biết, cô ấy nhát gan như con thỏ nhỏ vậy, tôi sợ cô ấy sẽ hoảng, dù sao chỉ cần tôi bảo vệ cô ấy thật tốt thì sẽ ổn thôi.

Tôi lắp camera trước cửa nhà cô ấy, một khi có tình huống khẩn cấp thì nó sẽ báo tới máy tôi.

Thời gian trôi qua, cô ấy nói ngày mai muốn đi đón người.

Nếu mà là đàn ông thì tôi nhất định sẽ làm thịt tên đó.

Nhưng hóa ra là bạn thân của cô ấy, vậy thì được, ngày mai tôi sẽ làm tài xế đưa cô ấy đi.

Trùng hợp thế nào, tôi lại gặp được anh trai mình ở sân bay.

Sau khi tên biế.n thái kia biến mất vào đêm hôm đó thì không còn chút manh mối nào nữa, vì bên trên tạo áp lực xuống nên chúng tôi buộc phải bắt được tên s.át nhân này.

Dạo này bận quá, lâu rồi không gặp cô ấy, tôi nhớ cô ấy quá.

Hôm đó, chị tôi tới cục thăm tôi, nói là đã lâu rồi tôi không về, ba mẹ rất nhớ tôi, sau đó liền kéo tôi đi mua quần áo, bảo tôi tối nay về nhà ăn một bữa cơm.

Lúc đang mua quần áo thì gặp phải bạn tốt của cô ấy, tôi giới thiệu cho cô bạn kia biết đây là chị tôi, cô ấy đột nhiên tái mặt, giải thích cho tôi nghe chuyện kia rồi rối rít xin lỗi.

Tôi biết cô ấy đã hiểu lầm, gọi cho cô ấy mấy chục cuộc cũng không có ai nghe.

Cô ấy ghen sao? Có phải là cô ấy cũng thích tôi không?

Không biết do tâm lý gì mà tôi lại không lập tức đi tìm cô ấy, cũng không lập tức giải thích rõ ràng với cô ấy.

Có thể là tôi muốn cô ấy ghen đi. Đang trên đường về nhà thì điện thoại báo vang lên, trong lòng tôi hoảng hốt vội vàng quay xe chạy về phía nhà cô ấy.

Nhưng thang máy lại trục trặc? Cứ dừng mãi ở tầng cao nhất không chịu xuống.

Quá chậm, nhà cô ấy lại ở tầng 16.

Không còn thời gian do dự, tôi vội vàng lao vào cầu thang bộ mà không kịp suy nghĩ.

Tôi chỉ muốn nhanh lên, nhanh lên nữa!

Đợi anh, Tư Tư!

Lúc đuổi tới nơi, Tư Tư đã bị gã đàn ông kia đè ở dưới thân, tôi tức giận tới phát run lên.

Sau khi đạp ngã gã xuống đất, tôi vội vàng kiểm tra xem cô ấy có bị thương chỗ nào không.

Có rất nhiều máu, nhưng may mà cô ấy không bị thương.

Trên cổ cô ấy đỏ ửng lên rồi…

Tôi phải g.iết ch.ết tên khốn kia!

Lâu lắm rồi tôi mới mất khống chế như vậy.

Sai lầm năm ấy khiến hung thủ đả thương thầy của mình đã khiến tôi tự trách tới bây giờ.

Ba ngày nằm viện ấy, Tư Tư không hề tới thăm tôi dù chỉ một lần.

Xong rồi, có phải tôi bị ghét bỏ rồi không.

Vừa ra viện, tôi liền lập tức chạy đi tìm cô ấy.

Còn may mà khổ nhục kế vẫn dùng được, cô ấy vẫn đau lòng tôi.

Cô ấy nhón chân lên túm lấy cổ áo tôi, chúng tôi cách thật gần…

Tôi nhịn không được.

Quên đi, cảnh sát nhân dân chính trực liêm chính cái gì chứ.

Thật mềm thật ngọt, sao cô ấy lại có thể ngọt như vậy chứ…

(Hoàn)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.