Tuy nhiên, trong số rất nhiều nữ nhi thế gia theo đuổi Tề Triêu, có một người đặc biệt kiên định.
Nhận thấy những thủ đoạn thông thường đối với nàng ta đều vô dụng, ta liền quyết định tung đòn sát thủ.
Trong một yến hội, nàng ta chăm chú nhìn theo Tề Triêu.
Ta thấy vậy liền bước tới chặn tầm nhìn của nàng ấy: “Lâm tiểu thư.”
Vẻ mặt của Lâm Linh Linh chợt thay đổi: “ Đừng cản trở, lăn đi đi.”
Vẻ mặt si tình nháy mắt thay đổi, biến thành lạnh lùng.
Sau khi nhìn thấy ta, vẻ mặt nàng ấy càng trở nên tệ hơn:
“Là ngươi? Ngươi bất quá cũng chỉ là một nhãn tuyến được nhiếp chính vương cài vào phủ thái tử, chớ đắc ý quá sớm, vị trí Thái Tử Phi sớm muộn gì cũng là của ta!”
Ta lập tức lộ vẻ mặt phiền muộn, ngẩng đầu nhìn trời:
“Lâm tiểu thư, ngươi không biết đâu, kỳ thật ta có khổ mà không thể nói.”
Lâm Linh Linh nghe vậy nhíu mày: “Ngươi có nỗi khổ gì? Muốn nói liền nói, đừng thừa nước đục thả câu!”
Ta giả vờ muốn nói lại thôi, thở dài liên tục.
“Thái tử, hắn…. bất lực.”
Lâm Linh Linh: “?”
Lâm Linh Linh: ……”
Sau vài giây im lặng một cách quỷ dị, nàng giãy giụa nói: “Ta không tin.”
Ta càng thêm khẳng định: “Thật mà.”
“Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin a a a!”
Nàng thét chói tai rồi chạy đi.
08
Lâm Linh Linh biến mất mấy ngày.
Ta không nghĩ tới khi xuất hiện lần nữa, nàng ta trực tiếp chơi đại chiêu.
Tề Triêu ôm ngực, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển.
Lâm Linh Linh đang quỳ gối phía dưới, quần áo mỏng manh.
“Ngươi cho bản vương ăn cái gì!”
Lâm Linh Linh khóc nức nở: “Thần nữ nghe nói điện hạ… phương diện kia có chút khó khăn, cho nên chỉ muốn giúp đỡ điện hạ.”
Cả người ta bỗng lảo đảo.
Trong câu nói không hề đề cập tới ta, nhưng tất cả lại đang chỉ vào ta.
Nàng ta đây là muốn đẩy ta lên tử lộ!
Ta chạm vào vách tường vừa định trốn, ánh mắt Tề Triêu liền lướt qua ta.
“Ngươi đến cùng là ở bên ngoài nói cái gì!”
Lâm Linh Linh xem xét có thể kéo ta xuống nước, lập tức liền trở nên phấn khích.
“Chính là nàng ta! Chính là nàng ta nói với ta Thái tử bất lực!”
Nàng ta muốn giết ta đây mà!
Ta đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, khóc không ra nước mắt.
Tề Triêu cười lạnh, gằn từng chữ một: “Ta? Bất lực?”
Lâm Linh Linh vội vàng nói: “Không sao đâu, thưa điện hạ, thần nữ không quan tâm đến điều này!! Thần nữ đã tìm lang trung xin một ít điểm tình tán, thuốc rất mạnh, hiệu quả cao, nguyện lấy thân giúp điện hạ giải dược!”
Gan dạ!
Cũng không biết Tề Triêu quá tức giận, hay là dược hiệu tới.
Hắn thở hổn hển, cười lạnh nói: “Bản vương không có Thái Tử Phi sao? Cần ngươi cho ta hạ dược lại giải dược? Người tới, đem nàng mang xuống cho ta!”
Hắn phất phất tay, một đám người bước ra.
Ta ngồi xổm ở góc tường.
Thái Tử Phi? Ai? Ta sao?
Tề Triêu quay đầu vẫy tay gọi ta lại: “Ngươi, tới đây.”
Ta liều mạng lắc đầu, dán chặt vào bức tường, lời cũng không dám nói.
Tề Triêu tức quá hóa cười: “Ta muốn hỏi ngươi, bên trong túi bách bảo của ngươi có giải dược hay không? ”
” Ồ ồ ồ ồ!” Ta đột nhiên đứng dậy, “Ta nhớ là có, để ta tìm xem!”
Nhiếp chính vương cho ta một cái túi bách bảo, không chỉ có độc dược, còn có giải dược.
Hắn nói không muốn để cho Tề Triêu được chết sảng khoái, cho nên nếu có đầu độc hắn, liền tra tấn một chút, lại cho ăn giải dược.
Mạch não thần kinh, ta không hiểu.
“Tìm được rồi!” Ta cầm một viên dược hoàn màu đỏ nhỏ, “Vạn năng giải độc đan, có thể giải bách độc!”
Tề Triêu nhíu mày: “Ngươi tốt nhất nên phân biệt rõ ràng, đừng cho ta cho ăn nhầm thành cái gì… mỉm cười nửa bước điên.”
Ta vỗ vỗ lồng ngực: “Ngươi còn không tin ta sao!”
Tề Triêu bán tín bán nghi, nhưng vẫn nhận lấy.
Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn đợi vài giây.
Khuôn mặt đỏ bừng của Tề Triêu không những không giảm, còn ngày càng đỏ hơn.
“Không đúng!” Ta vỗ đùi, “Hình như ta lấy nhầm.”
Tề Triêu tức đến sắp hộc máu: “Ngươi…… Ta…… Ngươi cho ta ăn nhầm cái gì!”
Ta run run rẩy rẩy lấy lọ thuốc nhỏ trong túi ra xem xét.
Dưới cái nhãn ”Vạn năng giải độc đan” được dán một cách lỏng lẻo ra, là một cái nhãn dán khác…
“Xuân dược”
…………
Tề Triêu tự nhiên cũng nhìn thấy, con ngươi xiết chặt.
Ta cười ngượng ngùng: “Có lẽ nhãn dán Giải độc đan không cẩn thận bị rơi mất, ngươi đừng có gấp, để ta tìm xem…… A, giải độc đan của ta đâu…… Hình như, hình như rơi ở hậu viện, ngươi nhịn một chút, ta đi tìm!”
Ta vừa nhấc chân muốn trốn, lại bị Tề Triêu bắt lại.
“Không còn kịp rồi.”
Thân thể của ta nghiêng một cái, trực tiếp ngã vào trong ngực của hắn.
Giọng hắn thật khàn và nặng nề.
“Giúp ta.”