Hai năm sau khi ta nhập phủ thái tử, lão Hoàng đế chung quy là không kiên trì nổi nữa.
Thời khắc hấp hối, hắn cho mời Thái tử cùng nhiếp chính vương tiến cung.
Tất nhiên, còn có ta đi theo làm nền nữa.
“Thất đệ, những năm gần đây, trẫm đều cực hận ngươi.”
Lão Hoàng đế nằm ở trên giường, nhìn nhiếp chính vương, trầm giọng nói.
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, hô hấp cứng lại.
Ý gì?
Bắt đầu tính sổ?
Ai ngờ, lão Hoàng đế lại thay đổi phong thái, tiếp tục nói: “ …… Ta hận ngươi gian lận, động tay động chân vào cái thẻ ngày hôm đó! Làm hại ta bị trói buộc tại cái hoàng vị này mấy chục năm, ngươi lại ngày ngày đi du sơn ngoạn thủy, hưởng hết tốt đẹp núi sông! Khụ khụ khụ……”
Nhiếp chính vương ung dung ngồi ở một bên, cười ha hả.
“Ồ, sau khi ngươi sinh bệnh, không phải cũng để cho ta canh giữ triều chính, đem ta nhốt tại kinh thành nhiều năm mà, hòa nhau hòa nhau.”
“Cái kia có thể so sao!!!” Lão Hoàng đế gào thét.
Ta ở một bên nghe, cả người đều choáng váng.
Cho nên, hai huynh đệ này xích mích là vì không có ai muốn ngồi lên hoàng vị?
Vậy tại sao nhiếp chính vương lại muốn hạ độc c.hế.t Thái tử?
Trong lòng ta vừa toát ra sự nghi ngờ này, lão Hoàng đế liền tức giận nói:
“Đừng cho là ta không biết ngươi tức giận, cho nên mới thường xuyên ngáng chân Triêu nhi.”
Thời điểm nói đến ”Ngáng chân”, ánh mắt của hắn như có như không hướng trên mặt ta dừng lại mấy giây.
Ta chột dạ sờ sờ cái mũi.
Nhiếp chính vương nghe tới, lập tức ngồi thẳng người phản bác:
“Ài, lời này không thể nói như vậy. Nếu không phải nhi tử của ngươi ngày ngày đến phủ của ta cầu xin, ta cũng không đành lòng……”
Nói được nửa câu, liền bị tiếng ho khan kịch liệt của Tề Triêu đánh gãy.
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Chỉ thấy Tề Triêu sờ sờ chóp mũi.
10
Cuối cùng, lão Hoàng đế hạ chiếu nhường ngôi, Tề Triêu kế vị.
Ông ấy thì xuất cung bảo dưỡng tuổi thọ.
Mặc dù ông ấy lấy cớ nói mình ngày giờ không nhiều, nhưng ta nhìn lúc xuất cung, khí sắc của ông ấy hồng hào rất nhiều.
Cũng đúng, ai mà có thể cao hứng được khi mỗi ngày đều phải làm việc cần mẫn?
Còn là làm việc mấy chục năm không ngừng nghỉ.
Ta nghĩ thầm, việc tranh giành đoạt vị bất quá chỉ là một hiểu lầm, vậy có phải, ta có thể rời khỏi phủ thái tử, trở lại phủ nhiếp chính vương tiếp tục làm ám vệ rồi?
Ý nghĩ này vừa ló ra, nhiếp chính vương đã giội cho ta một gáo nước lạnh.
“Ta quyết định, sẽ cùng hoàng huynh đi du sơn ngoạn thủy. Dù sao năm đó là do ta không tử tế, đem lá thăm mình rút trúng bẻ gãy, mới khiến cho phụ hoàng bắt tam ca đăng cơ.”
Ta lấy ngón tay chỉ vào chính mình: “A? Vậy còn ta thì sao?”
Nhiếp chính vương đương nhiên nói: “Ngươi không phải ở phủ thái tử sao?”
“Ta là ám vệ của ngài, hiện tại Thái tử đã lên ngôi, ta còn nằm vùng làm cái gì?”
Nhiếp chính vương vẻ mặt càng thêm ngơ ngác: “Ngươi cùng Thái tử không phải là lưỡng tình tương duyệt sao?”
Ai?
Ta đang muốn cãi lại, Tề Triêu trực tiếp đi lên phía trước nắm lấy bả vai của ta:
“Lễ đăng cơ bận rộn, sẽ không tiễn phụ hoàng cùng hoàng thúc, xin cáo biệt tại đây.”
Nhiếp chính vương khoát khoát tay, không chút nào lưu luyến xoay người.
Nhưng ta lại cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Uy hiếp!
Đây là uy hiếp trắng trợn!
Một loại” Nếu hôm nay ngươi dám rời đi, ta sẽ bẻ gãy vai ngươi”!
Uy hiếp!
Tiếng chuông báo động vang lên trong tâm trí ta.
Tề Triêu muốn tìm ta tính sổ đây mà.
Nhiếp chính vương chơi ngáng chân hắn, nhưng đó là hoàng thúc của hắn, hắn không có cách nào báo thù.
Cho nên liền đem cừu hận chuyển dời lên người ta.
Nhất định là như vậy!
Ôm tâm tình thấp thỏm như vậy, những ngày này, ta một mực suy đoán xem Tề Triêu muốn dùng thủ đoạn gì để đối phó ta.
Nhưng chính như hắn đã nói, lễ đăng cơ vô cùng bận rộn.
Liên tiếp mấy ngày ta cũng không thấy mặt hắn.
Ta âm thầm cầu nguyện trong lòng, tốt nhất hắn nên thật bận bịu, bận đến mức quên luôn sự tồn tại của ta.
Thẳng đến khi thánh chỉ phong ta làm đại nội tổng quản tới.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng c.hế.t.