Giáo Sư Lục, Anh Có Thấy Em Không

Chương 5



Chương 5:

Bà Chu tới đưa bùa cho Lục Chinh, còn bà cầm mấy tờ bùa nhìn xung quanh nói:

“Tiểu Lục à, gần đây bà mới học vài loại bùa chú, những thứ này để tránh tà, tránh cho ngày sau hồn ma đó lại trở về tìm con.”

Lục Chinh cười nhận lấy, nghe bà Chu lải nhải một lát, sau đó bỗng nhiên hỏi: “Bà Chu, bà nói hồn ma đó trông như thế nào?”

Hắn bỗng nhiên hỏi ngược lại làm cho bà Chu sửng sốt, sau đó bà liền dựa theo hình ảnh trong phim kinh dị miêu tả sinh động như thật.

Quần áo màu trắng dính máu, tóc rối bù, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi đỏ như máu…

Kinh khủng như thế nào thì nói như thế ấy, nói đến cuối cùng chính bà Chu cũng không khỏi rùng mình, vội vàng lấy ra thêm một tờ bùa chú trong lòng ra.

Tôi tiến sát vào bà ta, muốn cười một tiếng. Bà Chu này nhất định đã xem không ít phim ma nên mới có thể miêu tả rõ ràng như vậy.

Lục Chinh đem bùa chú đặt ở cửa ra vào, tầm mắt vẫn dừng lại trên người bà Chu. “Cháu còn tưởng rằng những hồn ma đó đều là những cô gái mặc váy xanh chứ.”

Trước khi đi, bà Chu còn không quên nói với Lục Chinh: “Tiểu Lục à, quả bói của bà không sai đâu, nhân duyên của con…”

Câu sau tôi không nghe thấy, bởi vì Lục Chinh đã đỡ bà Chu và đưa bà về, lúc đi ra ngoài thuận tiện đóng cửa, chặn lại các âm thanh bên ngoài.

Ban đêm bỗng nhiên có mưa to.

Không chỉ có mưa to, mà ngay cả sấm sét cũng lớn.

Một tia chớp sáng chói đánh xuống, mang theo một tiếng sấm nổ, tôi sợ tới mức không biết phải trốn đi đâu.

Từ nhỏ tôi đã sợ tiếng sấm, khi tất cả mọi người đều có cha mẹ ôm vào trong ngực bịt tai, vỗ lưng nói không cần sợ, tôi chỉ có thể tự mình quấn chặt chăn.

Trọng lượng và độ dày của chăn có thể mang đến cho tôi một chút cảm giác an toàn, nhưng hiện tại, tôi hoàn toàn không cảm nhận được, tất cả đều là hư không trống rỗng.

Có lẽ là tiếng nức nở của tôi bị Lục Chinh nghe thấy, sau một hồi sột soạt, giọng nói trầm thấp của Lục Chinh vang lên: “Thẩm Điềm Điềm, mất điện rồi, cô ở đâu?”

Thật ra tôi cũng không biết mình đang ở đâu, tiếng sấm vừa rồi làm tôi sợ tới mức bay loạn một hồi, trong căn phòng tối đen, tôi căn bản không biết mình đang ở đâu, thậm chí bởi vì tôi không chạm vào bất cứ thứ gì, cho nên ngay cả miêu tả bên cạnh có cái gì cũng không làm được.

“Tôi, tôi không biết…”

Vừa mở miệng, tôi mới phát hiện giọng nói của mình đang run rẩy.

“Đừng nhúc nhích, điện thoại của tôi để trong phòng sách rồi, để tôi đi lấy.” Lục Chinh an ủi tôi.

Kỳ thật tôi rất sợ hãi, tiếng sấm, mưa to, đêm tối, cái nào cũng đủ để cho tôi sợ hãi, nhưng nếu như Lục Chinh ở bên cạnh, cho dù tôi không chạm được hắn, nghe được thanh âm của hắn cũng sẽ làm cho tôi đỡ hơn một chút.

Theo tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân cũng dần dần nhỏ đi, tôi biết Lục Chinh đã đi ra ngoài.

Tôi nép chặt co rúm ở một bên, nhắm thật chặt mắt lại, muốn phớt lờ đi tiếng mưa to cùng tiếng sấm rầu rĩ bên ngoài phòng.

Không có gì để chạm vào, không có gì có thể nhìn thấy, tôi cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.

Không biết qua bao lâu, tiếng mưa rơi bên ngoài vẫn rất lớn, tiếng sấm cũng rất hay xuất hiện, tôi đè nén sợ hãi nhẹ nhàng gọi Lục Chinh.

Không ai trả lời.

Hắn vẫn chưa trở về, có lẽ trong bóng tối, hắn còn chưa tìm được điện thoại.

Lại qua một lát…

“Thẩm Điềm Điềm, Thẩm Điềm Điềm…”

Hình như là giọng nói của Lục Chinh, tôi cẩn thận phân biệt phương hướng giọng nói của hắn, cuối cùng ở cách đó không xa nhìn thấy một tia sáng yếu ớt.

Ánh sáng kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi chiếu vào tôi có chút không mở mắt ra được, ngay cả tiếng mưa rơi và tiếng sấm bên tai cũng mơ hồ hơn.

Bỗng nhiên, ánh sáng tắt, tôi mở miệng, muốn gọi Lục Chinh, lại phát hiện chỉ có thể giật giật khoé môi, sau đó chậm rãi mở mắt.

Mọi thứ đập vào mắt đều là màu trắng, trên miệng đeo mặt nạ dưỡng khí. Bởi vì tôi vừa muốn nói chuyện, bên trong mặt nạ dưỡng khí đã xuất hiện một tầng sương trắng.

Nhìn lại lần nữa, là bác sĩ cầm đèn pin y tế đang nói chuyện với một y tá trẻ.

Cho nên… đây là bệnh viện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.