Giáo Sư Lục, Anh Có Thấy Em Không

Chương 6



Chương 6:

Giọng nói bên tai dần dần biến mất, cuối cùng chỉ để lại một tiếng đóng cửa.

Toàn thân tôi yếu ớt, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng khép lại lần nữa.

Nhưng tôi không ngất đi, tôi còn có ý thức, tôi có thể nghe thấy tiếng người khác nói chuyện, cũng có thể cảm nhận được người khác chạm vào.

Có lẽ là vào buổi sáng ngày hôm sau, tôi lại nghe thấy giọng nói của vị bác sĩ kia, ông ta dường như đang nói chuyện với ai đó, kể lại tình trạng của tôi, mà người đó là ai, tôi không biết.

Ngón tay bị người nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó lại buông lỏng ra.

Bàn tay đó ấm quá.

Một tuần sau đó, người kia hình như mỗi ngày đều đến, nhưng hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi, có đôi khi sẽ nhẹ nhàng chạm vào ngón tay tôi.

Người tôi quen biết tuy không nhiều lắm, nhưng người mỗi ngày đều đến thăm tôi này, nhất thời tôi cũng không nghĩ ra là ai.

Không nhìn thấy mặt hắn, không nghe thấy giọng nói của hắn, tôi ít nhất chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn mà thôi.

Chắc là một người bạn nào đó của tôi…

Trong phòng bệnh, bác sĩ lại đang nói chuyện với người nọ.

“Cô Thẩm trước mắt vẫn đang hôn mê sâu, cụ thể khi nào sẽ tỉnh, khó mà nói…”

Tôi muốn nói chuyện, tôi muốn nói cho bọn họ biết, tôi đã có ý thức, nhưng tôi tựa hồ bị cái gì đó bao vây, bất luận như thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

Chán nản thả lỏng bản thân, ngay khi tôi quên thời gian, suy nghĩ rối loạn, bên tai bỗng nhiên có người cúi đầu gọi tôi một tiếng: “Thẩm Điềm Điềm.”

Đây là…… Giọng nói của Lục Chinh!

Là Lục Chinh!!

Tôi đột nhiên mở mắt, trong phòng ngủ sáng lên một cái đèn ngủ nho nhỏ.

Giờ phút này, tôi đang nằm nghiêng trên giường Lục Chinh, đập vào mắt chính là khuôn mặt Lục Chinh.

Hắn tựa hồ ngủ không yên ổn, lông mày hơi nhíu lại.

Tôi giơ tay muốn sờ sờ mặt hắn, nhưng cái gì cũng không chạm được.

Đúng lúc này, người vốn đang ngủ chậm rãi mở mắt, trong mắt hắn có một thoáng kinh ngạc lẫn vui vẻ, theo bản năng muốn nắm bả vai của tôi, nhưng lại chỉ nắm vào hư không.

Kinh ngạc nhìn bàn tay trống trơn, Lục Chinh dường như mới từ trong giấc ngủ chập chờn tỉnh táo lại, nhíu mày hỏi tôi: “Cô… đã ở đâu vậy?”

“Bệnh viện.”

Tôi đến bệnh viện, nhưng đến bằng cách nào, tại sao lại trở về, nếu hắn hỏi tới, tôi cũng không biết.

Có lẽ là thấy vẻ mặt tôi mờ mịt, hắn im lặng một lát liền không tiếp tục hỏi nữa.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, tôi mới phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần.

Lục Chinh hơi cúi đầu nhìn ánh mắt của tôi, một cánh tay chống ở trên giường, bày ra tư thế nửa đè tôi.

Tuy nói không chạm được hắn, nhưng tôi luôn cảm thấy hơi thở của hắn phả lên hai má, nóng đến hoảng loạn.

Bầu không khí dường như có chút mập mờ, vì thế tôi yên lặng bay xa một chút, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn hồn ma không có nhịp tim, nếu không nhất định có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của tôi.

Để đánh lạc hướng sự chú ý, tôi chỉ chiếc đèn ngủ nhỏ đặt bên giường hỏi Lục Chinh: “Sao anh lại bật đèn ngủ?”

Hắn ngước mắt nhìn tôi một cái, sau đó nằm thẳng lên giường, kéo chăn đắp kỹ, nhắm hai mắt lại, thản nhiên mở miệng: “Tôi sợ cô xuất hiện trong bóng tối… không tìm thấy tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.