Từ hôm đó về sau, mỗi buổi tối, Lục Chinh đều sẽ mở ngọn đèn đêm kia, không chỉ có như thế, trong phòng khách cùng phòng bếp cũng đều sẽ sáng một ngọn đèn.
Có lẽ là sợ tôi bay loạn trong bóng tối, lại không biết bay tới nơi nào.
Trong lúc đó, bà Chu lại tới đưa vài thứ cho Lục Chinh.
Từ ngày đầu tiên tôi xuất hiện ở nhà Lục Chinh, đã thấy bà Chu thường xuyên tặng cho Lục Chinh những thứ kỳ lạ cổ quái.
Có đôi khi là bùa cầu nguyện, có đôi khi là bùa cầu bình an, cũng có các loại ngọc thạch hoặc các loại bùa giấy.
Lục Chinh mỗi lần đều nhận lấy, sau đó đặt ở trong ngăn kéo cạnh cửa.
Có một lần tôi đi theo xem thấy bên trong có một đống đồ chơi, chắc hẳn trước khi tôi xuất hiện, bà Chu đã tặng rất nhiều đồ cho Lục Chinh.
“Tại sao lại nhận mấy thứ này?” Tôi ngồi xổm bên cạnh Lục Chinh, nhìn chằm chằm một khối ngọc thạch trong đó, tò mò hỏi.
Lục Chinh căn bản lúc trước cũng không tin, vậy tại sao phải nhận.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không lên tiếng.
Tôi cũng không để ý, bởi vì lực chú ý đã bị khối ngọc thạch kia hấp dẫn, thật sự là một khối ngọc thạch rất đẹp mắt.
“Đây là loại đá gì? Bà Chu nói có tác dụng gì sao?” Tôi muốn cầm lên nhìn xem, nhưng cầm không được, đành phải đưa tay đặt ở phía trên không trung sờ một chút.
Thật lâu sau, tôi mới nghe thấy hắn thản nhiên nói: “Dùng để trừ tà.”
Tôi đương nhiên không tin, nhưng Lục Chinh cũng nhất định sẽ không nói sự thật.
Nhưng mà không sao, dù sao bà Chu giống như cũng không phải là thần trừ quỷ, những thứ kia, hẳn là giả.
Lục Chinh vẫn là trước sau như một mà mỗi ngày sẽ nghiên cứu một hồi sách quỷ sách thần. Tôi cũng muốn làm chút gì đó, nhưng bởi vì cái này cũng sờ không được, cái kia cũng đụng không tới, chỉ có thể nằm trên thảm phòng khách xem phim truyền hình.
Mỗi lần muốn đổi bộ phim xem, tôi đều phải đi tìm Lục Chinh, có đôi khi có thể tới lui tìm hắn bảy tám lần, cuối cùng hắn trực tiếp đem sách chuyển đến phòng khách, đỡ phải chạy tới chạy lui.
Cẩn thận nghĩ lại, trong khoảng thời gian này, từ cung đấu đến thần tượng rồi đến luân lý gia đình, tôi xem được không ít drama.
Lúc này, trong TV đang phát sóng nam nữ chính bởi vì mục tiêu tương lai không giống nhau mà chia tay nhiều năm, hôm nay một lần nữa lại gặp lại nhau.
Tôi thở dài một tiếng, cảm thấy hối hận tiếc nuối, vô duyên vô cớ lãng phí rất nhiều thời gian.
Đang lúc tôi đang buồn bã, Lục Chinh bỗng nhiên mở miệng nói một câu:
“Bọn họ cũng sẽ không cảm thấy đau khổ.”
Tôi sửng sốt, bay tới bên cạnh hắn, thấy hắn một mực hơi cúi đầu nhìn chằm chằm trang sách, hỏi hắn: “Có ý gì?”
Lục Chinh im lặng một lát, giương mắt nhìn về phía hình ảnh dừng lại kia: “Ý là… cô không cần cảm thấy tiếc nuối, người thích nhau, sẽ không để ý đến thời gian chia xa, khi gặp lại, chỉ có niềm vui tương phùng.”
Khi gặp lại, chỉ có niềm vui tương phùng…
Tôi nhìn về phía sườn mặt anh tuấn của Lục Chinh, yên lặng lặp lại một lần dưới đáy lòng, nghĩ đến mình và hắn coi như là xa cách lâu ngày mới gặp lại, khi đó nhìn thấy hắn trong đám người, xác thực chỉ còn lại tràn đầy vui sướng, về phần thời gian chia xa, ai sẽ để ý chứ?
Nhưng khác với phim truyền hình chính là, tôi và Lục Chinh gặp lại, vui sướng chỉ có một mình tôi mà