Thoáng một cái lại qua một thời gian.
Tôi không đột ngột trở lại bệnh viện cũng không bất ngờ quay lại đây.
Nhưng có lúc tôi không khỏi nhớ tới, mấy ngày ở bệnh viện, người mỗi ngày đến thăm tôi, là ai?
Lén liếc mắt nhìn Lục Chinh đang làm việc, đáy lòng bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ, người kia… Có thể là hắn hay không?
Muốn hỏi hắn, nhưng lại sợ mình tự mình đa tình, cuối cùng vẫn buông bỏ.
Nếu như tôi không xuất hiện ở nhà hắn, hắn căn bản cũng không nhận ra tôi. Mặc dù hiện tại xem như đã biết nhau, nhưng quan hệ hẳn là còn chưa tới nước này.
Tôi nhìn mưa tí tách ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp của Lục Chinh truyền đến bên tai.
“Sao lại ngẩn người rồi?”
Quay đầu nhìn sang, hắn mặc quần áo màu xám tựa vào ghế, bưng ly cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm.
Tôi cắn cắn môi, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ nói một câu: “Đã lâu không ăn khoai tây chiên, bánh ngọt, bánh bích quy, nhớ hương vị của chúng nó.”
Nói xong tôi còn thở dài một tiếng.
Lúc ấy Lục Chinh ngược lại cười cười, không nói gì, nhưng ngày hôm sau hắn trở về lại mang về một túi lớn đồ ăn vặt.
“Cái này… Tôi cũng ăn không được…’
Tôi có chút kinh ngạc, tôi lại đụng không tới, hắn mua những thứ này làm gì?
Lục Chinh lấy đồ ăn vặt ra đặt trên tủ phòng sách, thản nhiên nói: “Ừ, không ăn được cũng không sao, lúc muốn ăn có thể nhìn xem.”
Tôi: “…”
Cái này được gọi là nhìn thấy nhưng không ăn được sao?
Trên đời này có cái gì khó khăn hơn nữa chứ!!!
Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, Lục Chinh hài lòng liếc mắt nhìn tôi một cái, khẽ cười nói: “Cũng không cần ủ rũ như vậy, dù sao có đôi khi cô sẽ đột nhiên có thể chạm được đồ ăn, chờ lần sau có thể, nhanh tới ăn một chút.”
Tôi oán hận nhìn hắn một cái, bay đi.
Giận!!
Nửa đêm hôm đó, Lục Chinh phải chịu quả báo vì “việc ác” mà mình đã làm, hắn phát sốt. Nguyên nhân ban ngày quên mang ô, bị mưa xối ướt lại không kịp tắm rửa thay quần áo.
Nửa đêm tôi bị tiếng mưa rơi đánh thức, dưới ánh đèn đêm lờ mờ nhìn thấy hai má của hắn ửng đỏ, còn có mồ hôi trên trán, vốn tưởng rằng nhiệt độ điều hòa tăng cao dẫn đến, nhưng khi tôi bay tới trước điều hòa phát hiện điều hòa cũng không mở ra, tôi luống cuống.
Sắc mặt Lục Chinh đỏ đến mức không bình thường, chắc là phát sốt.
Tôi ghé vào bên tai hắn gọi hắn, kêu nửa ngày cũng không đánh thức hắn, muốn sờ sờ trán hắn, rồi lại không chạm tới hắn.
Gấp đến độ tôi nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể từng tiếng từng tiếng gọi tên của hắn.
Cũng may hắn làm như nghe thấy giọng nói của tôi, nhíu mày nửa mở hai mắt.
Sợ hắn lại ngủ, tôi vội vàng tiến tới dồn dập nói:
“Lục Chinh anh nghe tôi nói, anh phát sốt, trước tiên không được ngủ, đi tìm chút thuốc hạ sốt…”
Không đợi tôi nói xong, Lục Chinh mang theo giọng điệu trấn an nói với tôi:
“Đừng sợ, sẽ không bị mất thị lực đâu….”
Nói xong, trước ánh mắt ngơ ngẩn của tôi, hắn nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Vừa rồi hắn nghĩ tôi sợ mất điện không nhìn thấy sao?
Đè xuống sự chua xót trong đáy lòng, tôi tiếp tục gọi hắn, nhưng lúc này đây, bất kể tôi gọi hắn như thế nào, hắn cũng không tỉnh lại.
Ngay khi tôi tựa vào bên cạnh hắn hoảng hốt luống cuống, tay của tôi đụng phải cánh tay của hắn….
Không biết lần này có thể duy trì bao lâu, tôi vội vàng đi tìm thuốc hạ sốt, rót nước, còn cầm khăn lông tới lau mặt cho hắn.
Sau khi làm xong hết thảy, ánh mắt của tôi dừng ở trên mặt hắn, ghé vào bên giường yên lặng chờ chính mình biến trở về, nhưng kỳ quái chính là, mãi cho đến sáng hôm sau, tôi vẫn còn có thể đụng được Lục Chinh.
Mắt nhìn người đã hạ nhiệt nhưng còn chưa tỉnh, tôi nghĩ lát nữa hắn tỉnh lại có thể sẽ uống nước. Lúc tôi cầm lấy ly nước đang muốn rót một ly nữa, ly thủy tinh bỗng nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Tôi chậm rãi đưa tay vào tường, quả nhiên, lại không chạm vào được.
Có lẽ là vì đền đáp ơn “cứu mạng” của tôi, Lục Chinh mua càng nhiều đồ ăn vặt trở về, còn hỏi tôi có bỏ sót gì không.
Tôi không muốn nói chuyện với hắn, hắn đây rõ ràng là lấy ơn báo oán.
Nhưng chuyện này nhanh chóng bị tôi ném ra sau đầu.
Ngày đó tôi trong lúc vô tình nhìn thấy máy tính của hắn trang nhảy ra một cái quảng cáo, hình như là gần đây đang rất nổi một bộ phim ma.
Có chút động lòng, tuy rằng tôi từng bị bạn bè châm chọc vừa ăn vừa thích chơi, nhưng tôi… Vẫn là muốn thử lấy thân phận hồn ma xem phim ma, có phải sẽ không sợ hãi như vậy hay không.
Hóa ra, tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Khi tôi xúi giục Lục Chinh mở ra bộ phim ma kia, nhìn thấy hình ảnh khiến người ta sởn gai ốc kia, nhất thời bị dọa đến bay vào dưới bàn, ngồi xổm giữa hai chân hắn.
Xem ra, có sợ hay không không cùng trạng thái của mình, ví như Lục Chinh, hắn cho dù là người bình thường, cũng không sợ.
Thật lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói kìm nén của Lục Chinh truyền đến: “Thẩm Điềm Điềm, đi ra.”
Tôi không! Tôi còn phải bình tĩnh lại nữa.
“Anh không thể ép buộc tôi đâu, để tôi ở đây một chút đi.”
Cuối cùng, Lục Chinh như thỏa hiệp dụ dỗ nói: “Tôi tắt phim, cô ra ngoài ở bên cạnh tôi, không có gì phải sợ.”
Cẩn thận suy nghĩ một phen, tôi bay ra ngoài, tuy rằng hắn đã đóng cửa, nhưng tôi vẫn cảm thấy đáy lòng sợ hãi.
Chuyện này dẫn đến hậu quả là, tôi không thể để Lục Chinh biến mất trong phạm vi tầm mắt của tôi, một khi không nhìn thấy hắn, hình ảnh khiến người ta kinh hãi kia sẽ một lần lại một lần hiện lên trong đầu.
Buổi tối thì không sao, nhưng ban ngày hắn phải ra ngoài làm việc.
Tôi đáng thương nhìn hắn, cuối cùng hắn nghĩ ra một biện pháp.
Đem tất cả đồ đạc trong ngăn kéo dưới cửa chính lấy ra, sau đó để cho tôi ngồi ở trên thảm phòng khách, cũng mặc kệ những thứ kia có tác dụng gì, trực tiếp vây quanh tôi bày một vòng.
“Được rồi, bây giờ không cần sợ nữa.”
Tuy rằng tôi cũng biết những thứ này cũng không thể đuổi quỷ, nhưng có lẽ là tác dụng tâm lý, cũng không còn sợ hãi như vậy.
Trước khi Lục Chinh đi, tôi dặn đi dặn lại hắn về sớm một chút.
Từng giây từng phút đều giống như là dày vò, rốt cục đợi được tiếng mở cửa.
Bước chân tôi muốn lập tức nhảy đến bên cạnh Lục Chinh đã dừng lại khi nhìn thấy bà Chu ở cửa đối diện.
Đôi mắt bà đỏ hoe, như là đã khóc, con người cũng im lặng hơn trước rất nhiều.
Lục Chinh đỡ bà đến bên sô pha, rót ly nước cho bà, nói để bà ngồi chờ một lát, sau đó vào phòng bếp.
Tôi có chút kỳ quái, ngồi xuống bên cạnh bà Chu.
Đúng lúc này, bà Chu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía…. tôi.
Bà nghẹn ngào nói: “Tôi biết cô vẫn luôn ở đây.”
!!!
Tôi kinh ngạc: “Bà có thể… nhìn thấy tôi?”
“Ha ha” Bà ta quay đầu tựa vào sofa: “Cảm giác thành ma thế nào?”
Tôi thở dài một tiếng: “Không được tốt lắm, rất cô đơn, không thể nói chuyện với người khác, cũng không ai nhìn thấy, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.”
Trong mắt bà Chu chảy xuống hai giọt nước mắt, bà chậm rãi nói: “Tôi biết nhất định rất cô đơn….”
Tôi hơi cảm động, không nghĩ tới bà lại bởi vì tôi nói những lời này mà khóc.
Lục Chinh cầm bát từ trong phòng bếp đi ra, tôi vừa định đem chuyện bà Chu có thể nhìn thấy tôi nói cho hắn biết, bỗng nhiên nghe thấy bà Chu phía sau nhỏ giọng nói:
“Lão già, rất nhanh tôi sẽ đi cùng ông, ông sẽ không cô đơn nữa.”
“…”
Trong ánh mắt như cười như không của Lục Chinh, tôi chợt hiểu ra, bà Chu vừa rồi đang lẩm bẩm!
Tôi nói chuyện với bà ấy… quả thật chính là một kẻ ngốc.