Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong phòng bệnh tư nhân cao cấp.
Đây là bệnh viện tư nhân của Giang gia, tôi từng tới đây đưa cơm cho Giang Dật Xuyên.
Cố Ngôn Châu ngồi ở bên cạnh tôi, đôi mắt đã sưng lên: “Lạc Lạc, em tỉnh rồi!”
Tôi: Tin hay không thì tùy anh, chứ tôi thực sự không muốn thức dậy.
Tôi yếu ớt nói: “Anh còn chưa đi à?”
Cố Ngôn Châu nắm chặt tay tôi: “Lạc Lạc, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em.”
Tôi:…
Cuối giường vang lên tiếng cười của Âu Trạch. Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi: “Chị ơi, chị sợ đến mức ngất đi à?”
Tôi nói: “Cậu cũng chưa đi…”
Âu Trạch nhướng mày, ném tấm thẻ ngân hàng lên bàn đầu giường của tôi:
“Chị, em càng cảm thấy chị thú vị hơn.
“1000 vạn đủ đóng viện phí, phần còn lại sẽ cho chị mua túi xách”.
Ủa, sao nó lại như thế này?
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Nếu cô ấy ở bệnh viện tư nhân của Giang gia, chuyện viện phí không cần cậu phải lo.”
Chà, Giang Dật Xuyên cũng ở đó, anh đọc tài liệu mà không hề ngẩng đầu lên.
Âu Trạch khịt mũi, rõ ràng không đồng ý, cậu ta nhặt chiếc mũ bảo hiểm trên tủ đầu giường lên:
“Chị, em đi trước. Nếu chị không có đủ tiền thì tìm em.”
Tôi:…
Cố Ngôn Châu cũng đứng lên:
“Lạc Lạc, anh về gặp mẹ anh một chút, một tiếng nữa sẽ quay lại. Em không cần lo lắng về đoàn phim, anh đã chào hỏi rồi, không có vấn đề gì cả đâu. Anh sẽ bồi thường số tiền tổn thất, em cứ yên tâm nghỉ ngơi, anh đi một lát rồi về.”
Tôi:…
Trong phòng trở nên im lặng.
Chỉ còn lại tôi và Giang Dật Xuyên.
Giang Dật Xuyên gấp sổ sách lại, đứng dậy chỉnh lại khuy áo.
Tôi thở cũng không dám thở nữa.
Anh ấy nhìn tôi, sắc mặt càng thêm khó chịu.
Tôi cực kỳ thông minh, vén chăn lên, nở nụ cười nịnh nọt:
“Em sẽ đi ngay, không làm anh ngứa mắt đâu!”
Giây tiếp theo, anh ấy đột nhiên sải bước tới, nắm lấy cằm tôi, sau đó cúi xuống tiến lại gần.
Tôi nín thở, cảm nhận rõ ràng cơn giận của anh.
“Muốn chạy?”
“Không dễ vậy đâu.”
Tôi nhắm mắt lại.
Không có nụ hôn nào cả.
Có một cảm giác mát lạnh trên vai trái của tôi, sau đó là cơn đau ập đến.
“Oái.”
Giang Dật Xuyên ngẩng đầu lên khỏi vai tôi, nghiến răng nghiến lợi:
“Đau không?”
“… Đau.”
“Còn dám trêu chọc anh thế này nữa không?”
Đôi mắt anh nhìn tôi mơ hồ.
Tôi cắn môi. Lý trí mách bảo tôi nên nói “Em biết sai rồi, em không dám nữa”.
Nhưng mặt tôi đầm đìa nước mắt, thật đáng thương:
“… Lần sau em sẽ dám nữa.”
Giang Dật Xuyên:…
Đôi lông mi của anh ấy run lên. Một lúc lâu sau, anh ta cười tự giễu:
“Lương Lạc Lạc.”
“Cmn, em giỏi lắm.”
Sau đó anh đóng sầm cửa và bỏ đi.