“Lương tiểu thư, tôi không hiểu rõ lắm.”
Chuyên gia trưởng khoa não đứng bên cửa sổ, giơ tấm phim chụp CT não của tôi lên, vẻ mặt bối rối:
“Mọi thứ đều bình thường.”
“Xin lỗi, tôi không có biện pháp nào cả.”
…
Trời ơi tôi chết mất.
Tôi đã làm gì nên tội đâu?
Hai ngày trước, cuối cùng tôi cũng chạy ra khỏi bệnh viện, vội vã đến trường quay.
Kết quả đoàn phim đã giải tán.
Bởi vì nữ chính đã lên cơn khùng, nữ phụ có con, nam chính bị chèn ép độ hot nên từ bỏ vai diễn.
Chỉ có nam phụ rụt rè ở lại phim trường chờ tôi, vừa thấy tôi đã cúi đầu:
“Chị… không thì chị cũng thu nhận em đi.”
“…”
Tôi mua túi lớn túi nhỏ làm quà xin lỗi giám đốc, nhưng hóa ra ông ấy không còn ở Bắc Kinh nữa.
Cách màn hình, tôi gào khóc:
“Đạo diễn, là em hại anh rồi.”
Đạo diễn nước mắt tèm nhem:
“Lạc Lạc, nói cái gì vậy, em đâu có hại anh. Em có biết Cố Ngôn Châu đã đền bù bao nhiêu chi phí tổn thất không?”
Ông ta lau nước mắt và để lộ bãi biển phía sau, còn có các nhân viên đang mở party tưng bừng.
“Bọn anh đang đi nghỉ ở Maldives. Em phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé…”
“Tới đây, tới đây, chúng ta cùng nhau cảm ơn Lạc Lạc!”
Camera ngay lập tức toàn người là người.
“Cảm ơn chị Lạc Lạc!”
“Cảm ơn chị Lạc Lạc!”
“Lạc Lạc, không nói nữa, chúng tôi còn phải đi suối nước nóng đây.”
…
Tôi đau khổ.
Tôi gục ngã.
Tôi là người duy nhất bị tổn thương.
Không có việc làm, tôi đã rất thảm rồi.
Tôi còn phải đối phó với Cố Ngôn Châu luôn đi theo tôi, còn có Âu Trạch thi thoảng lại rú cái mô tô từ đâu xuất hiện.
Tôi khổ quá, tôi khẩn cầu quản lý Chu của tôi: “Chị tìm công việc cho em đi!”
Chị Chu đã dựa vào quan hệ để giúp tôi có được vai diễn trong một bộ phim lớn. Tôi đóng vai nữ chính, một kẻ giết người ẩn náu rất kỹ, cũng là trùm cuối của mọi chuyện.
Vừa mới quay cảnh đầu tiên, nam chính ngậm điếu thuốc đang ra vẻ thâm trầm:
“Kẻ giết người là ai chứ?”
Tôi ở bên cạnh: “Là tôi nè.”
Giám đốc:…
Chị Chu đã bế tôi đến bệnh viện ngay lập tức.
Kết quả là chuyên gia nói không hiểu gì.
Trời ơi là trời, ai có thể hiểu được tôi?
À, có cư dân mạng hiểu tôi.
Họ nói đùa, bảo là muốn tôi quay một chương trình tạp kỹ mang tên “Máy phát hiện nói dối”.
Từ giờ trở đi, nếu bất kỳ người nổi tiếng nào có tin tiêu cực, đừng đưa văn bản thanh minh, đừng mời luật sư, mà cứ tìm tôi là được.
Tôi đã phấn khích đến nỗi cả đêm không ngủ khi đọc được bình luận này.
Tôi liên lạc với chị Chu vào sáng sớm hôm sau.
Chị Chu cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới:
“Em dở hơi à?”
“Người nổi tiếng nào dám đến cái chương trình này?”
“Nhà đầu tư nào dám rót tiền vào một chương trình như thế này?”
“Nếu có người nổi tiếng tham gia thật, em định bóc phốt người ta ở nơi công cộng sao?”
“Ai ai trong giới giải trí này cũng là kẻ điên, em hủy hoại đường công danh của người ta, không sợ bị người ta hại lại à?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Tìm phú quý trong cảnh bần hèn.”
Sau đó, tôi lấy điện thoại di động ra và thành lập một nhóm nhỏ gồm 4 người.
“Các sếp yêu quý, chuẩn bị họp thôi.”