Viên Viên có chút bối rối: “.”Cậu đang nói cái gì… Thanh Hàn? Thanh Hàn? Cậu làm sao vậy? Cả người run rẩy như này?.”
Không chỉ riêng cơ thể tôi run bần bật mà tôi cũng không thể mở miệng để nói, điện thoại của tôi đã bị mụ chủ nhà phát hiện, niềm hy vọng cuối cùng đã không còn.
.”Thanh Hàn, cô thật thông minh. Đáng tiếc, điện thoại của cô đã bị tôi tìm thấy. Nói cho tôi biết Lý Xuân ở đâu?!.”
Chính cả Viên Viên cũng im lặng, cho dù tìm thấy hay không tìm thấy hắn ta thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ chết. Nhưng rõ ràng mụ chủ nhà không có ý định tha cho chúng tôi.
.”Ở đây người quá nhiều người ch.ết, tôi phải chuyển đi. Thanh Hàn, cô mau bước ra đây, tôi sẽ cho cô chết thật nhẹ nhàng, nếu không cô sẽ bị thiêu cháy đến chết….”
Bà ta sẽ đốt nhà? Muốn thiêu sống chúng tôi? Tôi đã khiến Viên Viên gặp phải nguy hiểm một lần, không thể để cô ấy gặp lần thứ hai.
.”Viên Viên, lát nữa tớ sẽ ra ngoài để thu hút sự chú ý của bà ta, cậu tìm cơ hội trốn thoát.”
Giọng nói của Viên Viên đầy bất lực: “Tớ nên chạy đi đâu đây?”
.”Bà ta bước tới đây, tớ sẽ g.iết bà ta, chúng ta chết cùng chết, sống cùng sống..”
.”Viên Viên, xin lỗi..”
.”Đừng nói chuyện này nữa, kiếp sau chúng ta lại là chị em..”
Tôi cúi người xuống, bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Viên Viên đang ẩn nấp ở phía xa, tôi vắt kiệt sức lực cuối cùng của bản thân, hét lớn. “Tôi ở đây, Lý Xuân cũng ở đây, bà mau lại đây..”
Giọng mụ chủ nhà rất ngạc nhiên. .”Cô thực sự đang ở đó? Lý Xuân cũng ở đó sao?.”
.”Đúng vậy.”
.”Ch.ết tiệt! Vô dụng thôi! Mau ra đây! Đừng giở trò nữa..”
.”Tôi thật sự không thể đi được nữa, nếu bà muốn giết tôi, tới đây đi.”
.”Còn dám giở trò? Cô có tin tôi sẽ châm lửa ngay bây giờ!.”
Tôi cười khẩy. “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ chết”
.”Được! Cô đợi đấy!.”
Mụ ta nổi điên chạy nhanh đến phía tôi, nhìn ánh đèn càng ngày càng gần, tôi cúi người xuống, sẵn sàng chạy trốn nhưng không ngờ mụ ta lại có súng trong tay chĩa thẳng về phía ngực của tôi.
.”Chạy đi! Chạy tiếp đi! Con khốn! Mày đáng chết vì đã phá hỏng công việc kinh doanh của tao và hại ch.ết Lý Xuân!.”
Dù tôi có cầm dao tấn công bà ta nhanh tới đâu thì cũng không bằng cây súng kia, tôi biết bản thân sắp đối mặt vơi tử thần rồi, tôi bình tĩnh, đứng thẳng người đi về phía trước một bước, hành động này của tôi khiến mụ ta không ngờ tới.
.”Cô muốn làm gì! Dừng lại!.”
Tôi giơ tay lên. .”Tôi không làm được gì, bà sợ cái gì?.”
.”Con khốn này! Dám giở trò với tao à? Tao….”
.”Bùm!.”
Tiếng súng vang lên, tôi cũng kịp lúc đánh trúng tay bà ta. Bà ta chống trả ác liệt, cánh tay bị thương nặng, ngã xuống đất kêu cứu.
Viên Viên nhặt khẩu súng, kéo tôi chạy về phía cửa. Xui xẻo thay, mụ chủ nhà lại nhanh tay hơn chúng tôi. Căn nhà không chỉ bốc cháy mà cánh cửa sắt cũng bị khóa chặt. Ngọn lửa ngay lập tức lan rộng toàn bộ tầng hầm. Cho dù không bị thiêu ch.ết, cũng sẽ bị ngạt thở mà ch.ết.
.”Đừng sợ! Tránh ra!.”
Viên Viên bắn nhiều phát vào cánh cửa, Sau khi trút sạch băng đạn, ổ khóa lớn vẫn không mở ra được, phim là phim, thực tế là thực tế. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng người phụ nữ lạ ho. Có nạn nhân ờ phòng bên phải! Ngọn lửa sắp lan rộng, họ sẽ bị thiêu sống. Tôi phải cứu họ!
Trong vài phút, chúng tôi đã cứu được bốn người phụ nữ. Năm phòng, bốn người phụ nữ, tất cả đều bị mù.
Chúng tôi ngồi cùng nhau trước cánh cổng sắt, đây là nơi duy nhất có không khí. Ngay cả khi chúng tôi che miệng và mũi bằng quần áo ướt, vẫn không thể ngăn được khói.
Tôi bắt đầu khó thở, đầu óc choáng váng và khó đứng vững. Đột nhiên, một người phụ nữ hét lên.
“Có người đến!”
Nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng tanh tách. Người phụ nữ đó chắc chắn hít phải khói quá nhiều nên bị ảo giác nhưng giây tiếp theo, một ánh sáng rực rỡ chiếu vào mặt tôi.
.”Còn có người! Còn có người! Nhanh lên!.”
.”Đừng sợ! Chúng tôi là cảnh sát! Chúng tôi đến đây để cứu người!.”
Ngay cả tôi cũng bị ảo giác…có lẽ, tôi thật sự sẽ ch.ết…