Tôi cố gắng mở mắt ra nhìn, nhưng thứ tôi thấy là một màu trắng khiết. Nếu không phải mẹ tôi đang lặng lẽ khóc nức nở bên cạnh, có lẽ tôi đã nghĩ mình đang ở trên thiên đường.
.”Hàn Hàn! Con tỉnh rồi! Bác sĩ! Con gái tôi tỉnh rồi!.”
Sau khi khám xong cho tôi, bác sĩ nói tôi may mắn, chưa kể trên người có rất nhiều vết thương, trong cơ thể còn lại chưa đến nửa lượng máu. Tôi gần như không còn sức sống khi được đưa đến bệnh viện, không ngờ tôi vẫn có thể tỉnh lại.
Ngay khi bác sĩ rời đi, mẹ tôi bắt đầu phàn nàn.
.”Mẹ đã nói rồi, con gái ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng con không nghe!.”
“Con còn muốn làm công việc ấy, nhưng cuối cùng không làm được, suýt chút nữa thì mất mạng!.”
Kể từ khi còn nhỏ, tôi luôn đau đầu mỗi khi mẹ phàn nàn, may mắn là bố tôi đã ở đó để giải cứu tôi.
.”Được rồi, con gái của chúng ta vừa mới tỉnh lại, bà không nên nói nhiều! Hàn Hàn, con có muốn uống chút nước ấm không?.”
Việc uống nước ấm đối với tôi như là một cực hình, uống nước ấm khi bị bệnh, uống nước ấm khi có đến tháng, uống nước ấm khi bị thương, tất cả khiến tôi rất khó chịu.
Nhưng bây giờ những thứ đó như âm thanh của thiên nhiên vậy, tôi hy vọng mỗi ngày thức dậy đều nghe thấy tiếng phàn nàn của bố mẹ, bây giờ, tôi có một mối quan tâm lớn hơn.
“Mẹ, Viên Viên thế nào rồi?”
.”Con bé ấy không sao cả. Con bé nhìn lại được rồi, xuất viện vào ngày hôm kia..”
.”Vậy thì tốt quá… làm sao cảnh sát tìm ra được con?.”
Tôi đoán có lẽ vết thương của một tù nhân đã được cảnh sát phát hiện, bác sĩ nhận thấy có nhiều người bị thương và gọi cảnh sát. Nhưng không, bố tôi xua tay.
“Mẹ con đã tìm thấy con.”
.”Hả?.”
.”Hả cái gì? Mẹ đã thấy bất an kể từ khi con gửi tin nhắn rằng con muốn tập trung vào việc luyện tập….”
Tôi luôn nghe nói giữa mẹ và con có thần giao cách cảm với nhau nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đó là sự thật. Một tuần sau khi Lý Xuân gửi cho mẹ tôi đoạn tin nhắn trên điện thoại của tôi. Mẹ tôi không liên lạc được với tôi nên đã gọi cho cảnh sát.
Cảnh sát ở xa chỗ của tôi nên đã cử hai người đi cũng với bố mẹ tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nói với bố mẹ về Lý Xuân nên khi điều tra tôi cũng không có manh mối gì.
Không dễ gì để tìm được cái hầm đó vì công an địa phương cho rằng đây chỉ là tụ tập đánh bạc. Phải đến khi có người bị thương thì quân tiếp viện mới đến cứu mọi người trong một lần.
Thật không may, khi Lý Xuân và mụ chủ nhà được tìm thấy thì họ đã bị đốt thành tro.
Vì vậy, vụ việc vẫn chưa thể biết rõ uẩn khúc, tuy nhiên, cảnh sát kết luận rằng việc tôi g.iết người là để tự vệ. Tôi không phạm tội mà còn được khen.
Buổi chiều.
Khi nghe tin tôi tỉnh lại, Viên Viên đã nhanh chóng đến bệnh viện, phía còn có hai cảnh sát. Cô ấy ôm tôi rồi bật khóc, phải rất lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh. Tôi giới thiệu cô ấy với bố mẹ tôi.
.”Bố, mẹ, lần này nếu không có Viên Viên, có lẽ con đã ch.ết rồi, cô ấy chính là cứu tinh của con..”
Viên Nguyên vô cùng xấu hổ. .”Không đâu, nếu tớ sớm nói với cậu sớm hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Bố mẹ tôi vẫn chưa biết nhiều về vụ việc, nghe tôi nói vậy, họ cảm ơn Viên Viên rối rít. Viên cảnh sát không nói một lời nào cho đến khi bố mẹ tôi cảm ơn xong, anh ấy bước đến chỗ tôi.
.”Tôi muốn cô xác nhận những món quà cô đã nhận được vào ngày sinh nhật của mình..”
Tôi ngơ ra.
-Hết-