Ngày ấy Bùi Hoài chạy trối chết.
Nhưng trốn thì có ích gì đâu.
Đó là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.
Ta đóng cửa viện không ra, ngẫu nhiên ra ngoài một chút cũng chỉ là dạo vài bước trong sân.
Ngày này, đột nhiên nghe được tiếng kèn đến từ chính viện, ta mới nhớ tớ hôm nay Bùi Hoài vẫn chưa tới trộm nhìn ta.
Thì ra là Triệu Yểu sắp vào cửa.
Lúc đầu, tất nhiên là Bùi Hoài không đồng ý, cho dù Bùi lão phu nhân cứ mãi đòi sống đòi ch cũng vô dụng.
Nhưng một đêm nọ, thế mà Triệu Yểu lại thắt cổ, khi cứu được người chỉ còn hơi thở thoi thóp, Bùi Minh Nam còn quỳ trước cửa thư phòng của Bùi Hoài, mãi không chịu đứng dậy.
Bùi Hoài với ai cũng cứng rắn..
Nhưng đối với đứa trẻ Bùi Minh Nam lại dễ mềm lòng.
Cho nên hắn thỏa hiệp.
Thật ra lựa chọn của hắn không ngoài dự kiến của ta.
Tiệc cưới hôm nay, hắn không mời ta đến, mà có mời ta cũng không đến.
Ta không muốn thấy hắn, cũng không muốn nhận lễ thiếp thất của Triệu Yểu.
Nhưng ta thật sự không ngờ, Triệu Yểu sẽ chủ động tìm tới tận cửa.
“Phu nhân, thiếp đã có thai bốn tháng, lão phu nhân nói chờ khi thiếp sinh con, sẽ thăng thiếp lên bình thê.”
Nàng ta mặc vàng đeo bạc, mặt mày đắc ý nào còn vẻ nhút nhát nhu mì lúc trước.
Chắc đây mới là gương mặt thật của nàng ta.
Cũng phải.
Một người phụ nữ có thể quyến rũ Bùi Hoài, sao có thể là chú thỏ trắng nhỏ ngây thơ đơn thuần được.
Ta nhìn nàng ta, không định tiếp lời.
Nàng ta lại tiếp tục hỏi: “Không biết ý phu nhân thế nào?”
“Đây là chuyện của Bùi gia các ngươi, muốn hỏi thì đi hỏi Bùi Hoài.”
Giọng điệu ta lạnh nhạt, uống một ngụm trà nóng: “Đừng nói là Bùi Hoài không đồng ý, nên mới đến cầu xin ta đấy chứ.”
Lời này như cây kim chọc thủng sự đắc ý của nàng ta, nàng ta bày ra bộ mặt hung dữ.
“Rốt cuộc ngươi đã nói gì với Hầu gia, tuy ngài ấy cưới ta, nhưng mãi không chịu chạm vào ta, dù ta có thai ngài ấy cũng chẳng tỏ ra vui mừng chút nào, có phải do ngươi giở trò sau lưng không!”
“Thẩm Niểu, ngươi cho rằng nếu ngươi độc chiếm ngài ấy, là có thể chiếm được trái tim ngài ấy sao! Ta nói cho ngươi biết, Hầu gia…”
Lời còn chưa dứt, ta đã giơ tay cho nàng ta một cái tát.
Nàng ta bị đánh đến ngớ người.
“Ngươi đánh ta…”
Mà cùng lúc đó, Bùi Hoài chậm rãi đi đến.
Triệu Yểu đột nhiên thu lại vẻ phẫn nộ, hốc mắt đỏ lên, lã chã khóc rồi nhào vào lòng hắn: “Hầu gia, thiếp thân không biết đã chọc phải chỗ nào của phu nhân, thế mà người lại động tay với thiếp thân…”
Bùi Hoài không thèm liếc nàng ta một cái, si ngốc nhìn ta.
“Nàng đánh ngươi, thì ngươi cứ chịu, đây là thứ ngươi đáng phải chịu.”
Nàng ta hơi sửng sốt, ngay sau đó cúi thấp đầu xuống.
“Vâng…”
Ta lướt qua Triệu Yểu nhìn về phía Bùi Hoài.
Nhưng không còn xúc động.
Duy chỉ còn thất vọng tràn trề.