Kể từ ngày ấy ta phát hiện ra Bùi Hoài đối xử với Triệu Yểu không có gì đặc biệt, thậm chí có chút lãnh đạm.
Nhưng ta đã không biệt nổi có phải hắn lại diễn trò nữa hay không.
Mà ta cũng lười suy nghĩ về mấy chuyện này.
Chi Nhi thấy ngày nào ta cũng nằm ườn, dỗ ta ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát đã ra tới hồ nước.
Lúc này, Bùi Minh Nam đột nhiên vọt tới trước mặt ta.
Ta cả kinh, thiếu chút nữa đã té ngã xuống mặt đất.
Thấy ta được Chi Nhi đỡ lấy, mặt Bùi Minh Nam hiện vẻ thất vọng, lại nhe răng, giọng căm hận nói: “Đồ nữ nhân thối, bắt nạt mẹ ta, cướp đi cha ta, đứa trẻ trong bụng ngươi chắc chắn sẽ không được chế.t tử tế!”
Lời này tựa như một quả bom nổ bùm trong đầu ta.
Không một người nào dám nguyền rủa một đứa trẻ trước mặt mẹ nó.
Ta sôi máu, mất đi lý trí.
Chỉ muốn thằng nhóc này chế.t đi!
“Niểu Niểu, nàng đang làm gì!”
Mãi đến khi bị Bùi Hoài kéo ra ta mới hoàn hồn.
Trên cổ Bùi Minh Nam hiện mười vết ngón tay phiếm xanh tím.
Là ta làm ra.
“Ta…”
Cả người ta run rẩy, ánh mắt hốt hoảng nhìn Bùi Hoài: “Bùi Hoài, nó nói nó nguyền rủa con của ta…”
Bùi Minh Nam ghé vào lòng Bùi Hoài, nhẹ giọng khóc nức nở: “Cha, con không nói, con chỉ nói mấy câu với phu nhân thôi mà người đã muốn bóp chế.t con, con sợ quá.”
Dứt lời nó bắt đầu ho khan kịch liệt, giọng nói khàn khàn vô cùng đáng thương.
Bùi Hoài đau lòng vỗ nhẹ lưng nó, quay đầu nhìn ta, đôi mắt tràn ngập thất vọng.
“Niểu Niểu, ta biết nàng giận ta nhưng sao nàng có thể xuống tay với một đứa trẻ chứ, từ khi nào nàng lại trở nên tàn nhẫn, độc địa như vậy.”
Lúc này mặt trời lên cao.
Ta lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lạnh lẽo trào ra từ trái tim len lỏi đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.
“Ngươi không tin ta, Bùi Hoài, ngươi không tin ta…”
Bùi Hoài quay đầu không nhìn ta, giọng nói lạnh lẽo.
“Mấy năm nay quả thật ta đã luôn giữ vững lời hứa một đời một kiếp một đôi, chỉ có một người là nàng, nhưng ta đã hơn hai mươi, nàng mãi vẫn không có thai, ta lại là đích tử của Hầu môn, dù gì cũng phải có con nối dõi gia tộc mới có thể yên lòng, sao nàng lại không hiểu cho ta vậy.”
“Bùi Hoài, những lời này ngươi đã giấu trong lòng bao lâu rồi?”
Ta buồn bã cười: “Ta chưa từng biết, thì ra ngươi nghĩ như thế, nghĩ về ta như thế…”
Thì ra là vậy.
Thì ra tất cả đều là do ta đơn phương tình nguyện.
Là ta hiểu sai ý, nhìn lầm người.
Đôi tay ta run rẩy, ta mơ màng hồ đồ trở về.
Bùi Hoài ở phía sau dường như nhận ra ta có gì không ổn, muốn đuổi theo.
“Niểu Niểu, xin lỗi, ta sốt ruột quá nên nói sai rồi…”
Nhưng giây tiếp theo đã bị Triệu Yểu gọi lại.
“Hầu gia, chàng mau coi Nam Nhi đi.”
Hắn nhìn ta, lại nhìn Bùi Minh Nam, cuối cùng vẫn dừng bước chân bế Bùi Minh Nam lên.
17
Từ sau ngày ấy ta không còn ra khỏi cửa nữa.
ta nhốt bản thân trong phòng.
Đọc đi đọc lại Kinh Thi, liên tục hành hạ trái tim.
Cho đến khi tia tình yêu cuối cùng đối với Bùi Hoài tan biến hết.
Ta không cam lòng hỏi: “Hệ thống, thật sự không còn cách nào đưa con ta theo à?”
Giọng nói của hệ thống lạnh như băng: “Nhắc lại lần nữa: Nó là sinh vật của thế giới này, không đưa đi được, cũng không diệt trừ được.”
“Được.”
Đây cũng là lý do ta mãi vẫn chưa xé rách mặt với Bùi Hoài.
Ta rời đi.
Nhưng con của ta phải ở chỗ này.
Đứa bé phải đối mặt với tất cả một mình.
Mà việc ta phải làm chính là trước khi đi sắp xếp cuộc đời của đứa bé cho thoả đáng.
Ta viết một phong thư cho đích tỷ, dặn dò tỷ ấy sau khi ta rời đi thì nhận đứa trẻ vào cung nuôi nấng, ta không tin tưởng Bùi Hoài, ta chỉ tin tưởng đích tỷ.
Từ trước đến nay tỷ ấy đều thông minh, có mưu lược, con ta đi theo tỷ ấy sẽ học được rất nhiều thứ.
Sau đó là Bùi Hoài.
Ta đưa túi thơm màu đỏ lúc trước nhặt được cùng với túi thơm ta mới làm cho Chi Nhi.
Trên túi thơm của ta thêu một con uyên ương lẻ loi, kèm dòng chữ nhỏ của ta.
Bên trong có một phong thư ta viết cho Bùi Hoài.
Rất đơn giản nhưng cũng đủ rồi.
Ta sắp xếp tất cả, dặn dò Chi Nhi: “Chờ sau khi ta ch.ết, nhất định phải tự tay đưa cho Bùi Hoài.”
Chi Nhi khóc rối tinh rối mù, ôm chân ta, chỉ biết gật đầu.
Ta khẽ vuốt đầu em ấy, nhẹ nhàng trấn an: “Đứa trẻ ngốc, khóc cái gì, tiểu thư nhà em sắp được sống ngày lành rồi, em nên vui mừng mới phải.”
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt sáng ngời.
“Tiểu thư, kiếp này chịu khổ, kiếp sau phải sống thật tốt!”
Ta sửng sốt.
Kiếp này ta chịu khổ sao?
Hình như cũng không.
Ta xuyên không đến đây tuy ngày nào cũng phải lo lắng hãi hùng nhưng lại được nuông chiều đến lớn.
Khi còn nhỏ có cha mẹ huynh tỷ đỡ cho ta một vùng trời.
Sau khi thành hôn có Bùi Hoài đỡ trời cho ta.
Ta yêu hắn, ỷ lại hắn, dường như ta thật sự trở thành một tiểu thư của cổ đại.
Nhưng ta rõ hơn bất cứ ai khác.
Ta không phải.
Trong đầu ta toàn là những ý tưởng mới mẻ, ta sẽ ủ rượu luyện kiếm, ta có thể vẽ ra một cây trâm xinh đẹp, sẽ thiết kế ra váy áo xinh đẹp, nhưng ta không dám thể hiện ra.
Ta là nữ nhi thế gia.
Thứ ta đại diện không phải ta, mà là Thẩm gia, từng hành động của ta đều là thể diện tôn quý của Thẩm gia.
Nên ta không làm gì cả.
Đôi khi ta còn nghĩ nếu ta thật sự sinh ra trong thời đại này thì tốt rồi.
Nói vậy Bùi Hoài muốn nạp thiếp thì cứ nạp thiếp đi thôi, ta sẽ trở thành chính thê khoan dung rộng lượng.
Nhưng ta không phải, ta cũng không thể chia sẻ trượng phu với người phụ nữ khác.
Ta chỉ cần một đời một kiếp một đôi.
Ban đầu hắn làm được, ta ở lại yêu hắn.
Hiện giờ hắn không làm được, ta rời đi.
Chẳng qua, chắc chắn ta không thể rời đi trong âm thầm.
Ta muốn tặng một món quà cho Bùi Hoài.
Một món quà máu được dựng lên từ cái chế.t của ta.
Ta tin rằng cả đời này hắn sẽ không thể quên được.
18
Lần nữa nhìn thấy Bùi Hoài là khi ta có thai tám tháng.
Trong mấy tháng này ta không gặp mặt hắn.
Ta biết ngày nào hắn cũng ngắm ta ở cách đó không xa, nhưng ta không để ý tới hắn.
Nhưng hôm nay ta chủ động bước ra phía trước.
Hắn mừng rỡ như điên, nói rất nhiều thứ với ta, ta lẳng lặng lắng nghe đáp lại rất ít.
Cuối cùng hắn nói hắn muốn xuất chinh, có lẽ khoảng một tháng sau sẽ trở về.
Ta ngẩng đầu khẽ hỏi: “Ngày ta sinh chàng sẽ về chứ?”
Hắn không chút do dự gật đầu.
“Sẽ, chắc chắn ta sẽ trở về.”
Ta hơi mỉm cười.
Hắn nhìn đến ngây người, tiến lên cầm tay ta, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Niểu Niểu, ta biết sai rồi, nhưng ta thật sự yêu nàng, về sau chúng ta cùng nhau sống cho tốt được không, ta chỉ có nàng thôi.”
Ta nhìn hắn hồi lâu thấy hắn có vẻ chột dạ, muốn nói sang chuyện khác.
Ta lại gật gật đầu: “Được.”
Hắn vui mừng ra mặt, thật cẩn thận vuốt ve bụng ta, nhìn ta chăm chú, dường như muốn khắc ghi hình bóng ta vào trong đầu.
Đến khi binh lính tiến đến thúc giục hắn mới lưu luyến rời đi.
Ta nhìn bóng dáng hắn, đột nhiên gọi hắn lại:
“Bùi lang, chàng về sớm một chút.”
Khoảnh khắc đó ta cười cực kỳ dịu dàng.
Dáng vẻ dịu dàng như thuở ban đầu.
Trong chớp mắt đó, hốc mắt hắn đỏ lên, gật đầu lia lịa:
“Niểu Niểu, nàng chờ ta.”
Nhưng Bùi Hoài không nghĩ tới đây sẽ là lần cuối cùng hắn thấy Niểu Niểu.
Hắn chinh chiến bên ngoài, quân địch liên tục bại lui.
Bá tánh phong hắn là chiến thần, hắn lại thường xuyên nhìn một túi tiền như người mất hồn.
“Niểu Niểu, chờ ta.”
Hắn ghé nó vào môi dịu dàng hôn khẽ, ánh mắt lưu luyến dường như Thẩm Niểu đang ở trước mặt.