Ăn xong thì đã hơn 8 giờ.
“Ối!”
Mọi người đang chuẩn bị đi thì Trương Kỳ bất ngờ thốt lên.
Tôi thấy lạ, hỏi: “Sao thế?”
Trương Kỳ nhìn tôi, rồi lại nhìn Kỳ Hàn Tinh, sau đó cẩn thận đưa điện thoại.
Diễn đàn trường nổ tung rồi.
Lý Hàm công khai xin lỗi, giải thích cặn kẽ những chuyện cô ta đã làm trong quãng thời gian vừa qua.
Thật ra chuyện này nằm trong dự liệu của tôi. Lúc nãy Trương Kỳ cũng chứng kiến cuộc cãi vã giữa tôi với Lý Hàm, sao giờ lại phản ứng một cách thái quá như vậy?
Trương Kỳ nháy mắt ra hiệu: “Bên dưới!”
Tôi cũng nhìn theo, đứng hình.
Chuyện tình của tôi với Kỳ Hàn Tinh bị mọi người khui ra rồi.
Tôi ngẩng lên nhìn những người xung quanh.
Đồ ăn cũng không chặn họng được mấy người này.
Tôi còn chưa kịp bước ra khỏi cửa luôn á.
Không ai dám nhìn tôi, nhao nhao trốn khỏi hiện trường.
Tần Tình với Tưởng Tùng đi nhanh nhất, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi với Kỳ Hàn Tinh.
“Anh đưa em về trường.”
Thật ra chỗ này cũng không xa trường tôi lắm. Nhưng vừa khéo là tôi có chuyện muốn hỏi nên quyết định đi bộ về.
“Được.”
Đường về im ắng một cách diệu kỳ.
“Lúc nãy em ăn thấy thế nào?” Kỳ Hàn Tinh lên tiếng trước.
“Hả? À, ngon lắm. Nhưng mà hơi tốn kém…”
Nói đến đây, tôi lại thấy rất ngại.
Kỳ Hàn Tinh đột nhiên nói: “Đưa tay ra.”
Hử?
Trong lòng thấy khó hiểu, nhưng tôi vẫn xòe tay phải ra.
Anh đặt vào tay tôi một viên kẹo sữa.
Tim tôi lỡ nhịp. Tôi đã từng nói với anh ấy, đây là loại kẹo mà tôi thích nhất.
Thế mà anh ấy vẫn nhớ.
“Khi không được ăn no thì ăn cái này, nó sẽ giúp em không bị hạ đường huyết.”
Tôi: ….
Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau đấy, anh nói vậy mà nghe được hả?
Tôi tức giận xé vỏ kẹo, bỏ kẹo vào miệng: “Cảm! Ơn! Vì! Đã! Quan! Tâm!”
Kỳ Hàn Tinh không nhịn được cúi đầu bật cười.
Tôi trừng mắt: “Anh cười cái gì? Em còn chưa nói gì anh đâu! Anh biết em từ trước rồi có đúng không hả!”
Vì đang ngậm kẹo trong miệng, nên tôi không thể phát âm rõ ràng được.
Nhưng rõ ràng là anh ấy nghe hiểu.
Anh ngước mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc hơn:
“Mới đầu thì anh cũng không biết, vì dù sao lúc gửi đồ cho em cũng đều ghi là Tiểu Tô mà. Với cả, mặc dù anh biết em là thủ khoa đầu vào ngành công nghệ thông tin, nhưng anh cũng không biết em học lớp nào. Vậy nên anh cũng không nghĩ tới, chúng ta lại có một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy!”
Tôi hiểu.
“Vậy là sau cái hôm mà anh phạt em thì anh cũng biết luôn?”
Hóa ra sau ngày hôm đó, có đôi khi anh thất thần là do chuyện này?
Kỳ Hàn Tinh khom người: “Chân còn đau không?”
Không nói thì không sao, mà nói ra cái là máu nóng của tôi lạu muốn dồn lên não!
Tôi quay đầu bỏ đi: “Không đau!”
Anh chạy theo kéo tôi lại: “Em giận rồi à?”
Tôi cố hất tay anh ra nhưng vô ích nên chỉ đành trừng mắt nhìn anh.
“Nếu anh đã biết thì tại sao sau khi huấn luyện kết thúc anh không nói?”
Nếu anh nói thì tôi sẽ không phải đợi tới này hôm nay mới được biết!
Kỳ Hàn Tinh nhìn tôi chăm chú.
Trong mắt anh dường như chứa đựng vòng xoáy, khi nhìn lâu sẽ bị rất khó để thoát ra.
Tim tôi đập nhanh mất kiểm soát, cố gắng ngoảnh mặt đi: “Anh không muốn nói thì thôi.”
Anh khẽ khịt mũi, nhẹ nhàng nhéo mặt tôi.
“Tiểu tiên nữ của anh, anh còn chưa được diện kiến chính thức thì sao có thể để bọn họ nhìn thấy được?”
Tôi cảm giác trong lòng mình đang có thứ gì đó tan chảy.
Toang toang toang.
Tôi không phải là đối thủ của anh!
Tôi nín thở, không nói gì.
Kỳ Hàn Tinh nhìn vào mắt tôi, giọng nói dịu dàng ấm áp này là của Tiểu Châu.
“Tiểu Châu là tên lúc nhỏ của anh. Sau khi anh biết đó là em, anh đã suy nghĩ rất nhiều rằng phải làm sao để nói cho em biết. Hôm đó nhìn thấy em bị ngất, anh đã rất hối hận, tự trách, lại càng không biết phải mở lời với em thế nào.”
Một người kiêu ngạo như Kỳ Hàn Tinh lại cũng có lúc lo được lo mất, căng thẳng như vậy ư?
“Cho nên bây giờ anh vẫn muốn nói…”
Kỳ Hàn Tinh đưa tay ra:
“Tiểu Tô, chào em, anh là Kỳ Hàn Tinh.”
Trong lồng ngực dường như có thứ gì đó đang tuôn ra.
Tôi cũng đưa tay, bắt tay với anh ấy.
“Tiểu Châu, chào anh, em là Tô Dư Mặc.”
Anh không buông ra, mà luồn qua những ngón tay và đan chặt lấy tay tôi.
Anh ấy cúi người nhìn tôi.
“Anh nghe bạn gái anh nói vị kẹo sữa này ngon lắm.”
Gợn gió đêm mang theo cái nóng bức cuối hè thổi tới.
“Ừ, ăn ngon lắm.”
Tôi cố gắng phớt lờ nhịp tim đang tăng tốc của mình để tỏ ra bình tĩnh:
“Anh muốn nếm thử không?”
Anh khẽ cười, cúi xuống hôn tôi.
Tựa như pháo hoa, bừng lên rực rỡ.
Thật vui vì đó là anh, cũng thật may mắn vì đã gặp được anh.
– HOÀN –