Kỳ Huấn Luyện Quân Sự

Chương 12



Chương 12:

“Thầy.. thầy ạ!”

Một nam sinh phản ứng lại, lập tức đứng thẳng người lên chào.

Những người khác cũng ngoan như cún, vội vàng chào: “Em chào thầy!”

Huấn luyện thì hết rồi, nhưng uy lực thì vẫn còn.

Môi tôi mấp máy, cũng định chào, nhưng lại không thể cất nên lời.

Tâm trí tôi đang rất rối bời.

Tưởng Tùng không biết anh nên ngạc nhiên khi thấy phản ứng của mọi mọi người.

“Ai vậy?”

Kỳ Hàn Tinh sải đôi chân dài bước về phía tôi.

Không ai nói gì.

Có một số người từ lúc sinh ra đã có khí chất riêng, dù có đi đến đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

Kỳ Hàn Tinh đích thực là người như vậy.

Rõ ràng là Kỳ Hàn Tinh chỉ lớn hơn chúng tôi 2 tuổi nhưng khí thế của anh lại mạnh hơn chúng tôi rất nhiều.

Kỳ Hàn Tinh đứng phía trước tôi một bước:o

“Chào mọi người. Xin tự giới thiệu, tôi là bạn trai của Tô Dư Mặc, Kỳ Hàn Tinh.”

Ngay khoảnh khắc này, tôi cuối cùng cũng biết thế nào gọi là não ngưng hoạt động.

Trong sự im lặng dài đằng đẵng, Tần Tình không thể tin nổi, khó khăn cất lời:

“Sao có thể? Có phải nhận nhầm rồi không? Bạn trai cậu ấy không phải…”

Kỳ Hàn Tinh nhướng mày:

“Bạn gái tôi, tôi nhận nhầm là nhầm thế nào?”

Tần Tình nghẹn họng.

Kỳ Hàn Tinh không muốn để ý đến cô ta, anh hơi cúi người xuống, bình tĩnh nhìn tôi.

“Anh phải giải quyết vài việc ở trường nên mới đến muộn. Rộng lượng bỏ qua cho anh được không, Tiểu Tô?”

Khoảng cách gần như vậy, tôi đã từng mơ thấy rồi.

Tôi lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Này có phải là chuyện mà anh đã từng nói… anh giảm cân?”

Kỳ Hàn Tinh nghiêng đầu cười, sau đó đứng thẳng lên, đưa tay xoa đầu tôi.

“Anh tưởng em hỏi về tấm ảnh gần nhất mà anh chụp – là tấm anh chụp sau khi thi xong đại học, tấm kia thì lâu lắm rồi. Từ lúc nhập học là anh đã thế này, anh không biết em vẫn luôn giữ tấm ảnh đó.”

À, sơ suất quá rồi.

Tôi chỉ biết anh ấy học đại học cùng một thành phố với tôi, nhưng có thế nào tôi cũng không tưởng tượng được là anh ấy lại học ở học viện quân sự!

“À.” Tôi nhàm chán trả lời, ngoại trừ trái tim đang đập thình thịch ra thì cơ thể tôi như thể bị cài đặt tốc độ 0.75 vậy.

Những người khác hình như cũng chẳng khá hơn tôi là bao.

Nhưng Kỳ Hàn Tinh kiểu: Ai đôn ke.

Anh nhìn mọi người:

“Chẳng phải là mọi người muốn đi ăn à? Lúc trước đã nói nếu có cơ hội sẽ trực tiếp giới thiệu cho mọi người biết bạn gái tôi. Chọn ngày không bằng gặp ngày, đi thôi.”

Vừa nói, anh vừa cúi xuống hỏi tôi: “Nhà hàng Nhật ở tầng 6 đúng không em?”

Tần Tình cuối cùng cũng hồi thần: “Đúng. Nhưng… nhưng mà hơi đông khách…”

Tưởng Tùng cũng giải thích:

“Đúng vậy, nhà hàng đó phải đặt bàn trước mới được. Tôi có nhờ bạn đặt trước 6 chỗ. Nhưng mà bây giờ…”

“Không sao.” Kỳ Hàn Tinh nói. “Tôi nói họ để lại một phòng riêng.”

16

Đến tận khi an vị trong phòng riêng, tôi vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Kỳ Hàn Tinh ngồi bên cạnh tôi, đưa thực đơn qua:

“Em muốn ăn gì? Sashimi cá ngừ với bò Wagyu ở đây cũng ổn.”

Bốn bề yên tĩnh, bầu không khí ngập tràn sự vi diệu.

Kỳ Hàn Tinh bấy giờ mới nhớ ra một chuyện, anh ngẩng đầu nói:

“Khoảng thời gian này cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Tiểu Tô nhà tôi. Bữa này tôi mời, mọi người cứ tự nhiên.”

Anh không nói thì thôi, vừa nói xong mặt mày Tưởng Tùng và Tần Tình đều trở nên xanh mét.

Còn Lý Hàm á?

Cô ta không đi, lúc nãy mặt mày trắng bệch xin lỗi tôi rồi nói bản thân không khỏe, muốn về trước.

Thật lòng mà nói thì dù tôi quen anh cũng được 3 tháng rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên chúng tôi gần nhau như thế này.

À mà cũng không đúng. Trong suốt thời gian huấn luyện quân sự, người này không hề nể nang tôi chút nào.

Tôi nhìn ảnh minh họa, chọn vài món rồi đưa lại thực đơn.

Trương Kỳ do dự nói: “Thầy… đàn anh, nhà hàng này đắt quá, hay là mình đổi qua chỗ khác đi.”

Những người khác cũng gật đầu lia lịa.

Ở đây chắc chẳng ai dám ăn tiền của Kỳ Hàn Tinh.

Kỳ Hàn Tinh còn chưa kịp nói gì thì của phòng được mở ra, một người phụ nữ chừng 26-27 tuổi bước vào.

Cô ấy mặc một bộ váy lịch sự, mái tóc xoăn lọn sóng màu hạt dẻ, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Hàng lông mày của cô ấy trông rất giống…

Cô ấy nhìn Kỳ Hàn Tinh, sau đó nhìn sang tôi. Ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên.

Cô ấy tươi cười nói: “Đây là lần đầu tiên Hàn Tinh đưa nhiều bạn đến đây như vậy đấy! Mọi người cứ tự nhiên đi nhé!”

Tôi mờ mịt nhìn Kỳ Hàn Tinh.

Có vẻ như anh ấy đã lường trước sự tình.

Khuôn mặt tuấn tú không chút ngạc nhiên, ngắn gọn nói: “Chị anh.”

Cô ấy quay qua dặn phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, rồi bước vào ngồi bên cạnh tôi.

“Em là bạn gái Hàn Tinh phải không?”

Tôi xấu hổ: “Em chào chị ạ, em là Tô Dư Mặc.”

“Tô Dư Mặc? Tên em hay thật đấy! Lúc nào chị cũng nói thằng nhóc này rất kén chọn, mắt cao hơn đầu, không biết ai mới có thể trị được nó. Hôm nay gặp được rồi, em xinh quá! À phải rồi, chị nghe nói em còn là thủ khoa đầu vào của khoa hả?”

Tôi: “… Thật ra em phải cảm ơn anh Tiểu… cảm ơn anh ấy nhiều. Anh ấy đã dạy em rất nhiều thứ…”

“Vậy cũng là do bản thân em thông minh!” Chị ấy hào hứng, nháy mắt với tôi: “Lúc trước nó còn hỏi chị, con gái dùng kem chống nắng nào thì tốt, mình nó còn ngồi chọn cả buổi trời.”

“Chị.”

Kỳ Hàn Tinh liếc qua.

“Khụ!” Chị ấy cười tít mắt đứng dậy.

“Được rồi, mấy đứa ăn đi nhé, chị không làm phiền nữa đâu~”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.