Mọi người xung quanh đều trở nên im lặng.
Cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, Trương Kỳ lập tức giảng hòa: “Tô Dư Mặc, cậu đừng tức giận, chỉ là hiểu lầm thôi…”
Tôi nhìn chằm chằm Lý Hàm: “Bây giờ, ngay lập tức, xin lỗi.”
Mới đầu Lý Hàm còn thấy hơi chột dạ, nhưng bị tôi kích thích, lại còn có nhiều bạn học đang ở đây, cô ta đột nhiên nổi cáu:
“ Tôi nói gì cậu nghe không rõ à? Cậu điếc hay sao? Hơn nữa, tại sao tôi phải xin lỗi? Những điều tôi nói đều là thật!”
Cô ta càng nói càng hăng, càng cao giọng.
“Lẽ nào không phải chắc? Giờ này rồi mà bạn trai cậu vẫn chưa đến thì chẳng phải là có vấn đề à? Còn nữa, nếu không phải cậu có động cơ bí mật thì lúc trước cậu lao vào lòng Kỳ Hàn Tinh làm gì? Lúc đó nhiều người chứng kiến lắm đấy!”
Tôi lấy điện thoại ra, đưa cho cô ta xem.
“Vốn dĩ hôm nay tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng là cậu gây sự với tôi trước, cho nên đừng có trách tôi không khách sao. Mấy cái tin đồn trên diễn đàn, là cậu tung lên đúng chứ?”
Lý Hàm lập tức hoảng sợ: “ Cậu nói gì? Tôi không hiểu!”
Tôi cười lạnh.
“ Tôi đã tra tất cả địa chỉ IP đăng tin x.úc phạm tôi. 3 cái trong số đó giống hệt IP của cậu luôn.”
“Chắc cậu sẽ không quên rằng… tôi là thủ khoa đầu vào đâu nhỉ?”
Mặt mày Lý Hàm tái nhợt.
Những người xung quanh cũng ngờ vực mà nhìn cô ta.
Tần Tình đứng lên, nhẹ giọng khuyên giải:
“Tô Dư Mặc, hay là bỏ qua đi. Dù sao thì chúng ta cũng ở cùng phòng ký túc xá, ồn ào đến mức này cũng không hay đâu.”
Tôi gật gù:
“Tôi cũng nghĩ vậy. Cho nên Lý Hàm, tôi cho cậu 30 phút để công khai xin lỗi tôi trên diễn đàn. Liên tục 3 ngày thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”
Lý Hàm khó mà tin được: “ Cậu điên rồi.”
Đôi lông mày được vẽ kĩ lưỡng của Tần Tình cũng cau lại:
“Tô Dư Mặc, cậu làm thế thì danh tiếng của Lý Hàm sẽ ra sao đây? Sau này cậu ấy học tiếp ở trường kiểu gì nữa?”
Tôi gần như phá lên cười: “Cậu nói hay thật đấy. Làm như lúc cậu ta bôi nhọ tôi thì cũng nghĩ đến danh tiếng của tôi vậy.”
Tần Tình nghẹn họng.
Tưởng Tùng cau mày: “Tình Tình cũng là vì muốn tốt cho cô…”
Cậu ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói thầm thấp lạnh lùng cắt ngang.
“Bạn gái tôi, không đến lượt người khác dạy đâu.”
Lặng như tờ.
Mọi người nhìn về phía sau tôi, ai cũng sốc.
Tôi đang tức muốn xỉu nhưng nghe giọng nói này xong phản ứng đầu tiên lại là: Giọng này nghe quen quá ta.
Rồi tôi chợt nhận ra — là Tiểu Châu!
Tôi bất giác quay lại, nhưng khi nhìn thấy người đối diện, tôi như bị chặn họng.
Người kia mặc một chiếc áo phông đen cùng quần thể thao đơn giản, nhưng cũng không che đi được vóc dáng hoàn hảo của anh. Bờ vai rộng vòng eo hẹp cùng với đôi chân dài.
Anh đột một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, đuôi lông mày hơi xếch lên.
Sống mũi cao, đôi mắt đen láy.