Sau khi trò chơi kịch bản ám sát kết thúc, chúng tôi chia tay nhau về nhà riêng.
Hướng về nhà của tôi không thuận đường với mọi người, cộng thêm ngày mai Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên cũng có hoạt động khác phải tham gia.
“Tôi sẽ tự mình trở về, chỉ một đoạn đường ngắn thôi, không xa.”
Giờ này, chị Yến cũng chuẩn bị đi ngủ rồi.
Khi chúng tôi kết thúc, Nhã Cương và những người khác cũng vừa xong, mấy người cười nói vui vẻ đi ra.
Nhã Cương lạnh lùng chế nhạo: “Không phải chỉ là một con đường thôi sao, Lê Tô Tô không tự đi về được à? Đúng là đồ đỏng đảnh.”
Ban đầu Thời Dĩnh muốn đi cùng tôi, nhưng bạn trai cô ấy cứ nhất quyết kéo cô ấy trở về.
“Không sao đâu, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi.”
Tôi nhìn Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên lên xe, sau đó lấy điện thoại ra bắt taxi.
Thực sự có rất ít xe nhận khách vào giờ này.
Tôi tra thử khoảng cách, cũng chỉ có một cây số, coi như đi bộ giảm cân vậy.
Vì thế tôi cởi giày cao gót và đi chân trần.
Đi bộ không lâu, tôi theo chỉ dẫn rẽ vào một con hẻm.
Trong hẻm không có đèn đường nên tối om.
Tôi nghe thấy có tiếng động gì đó phía sau, trái tim bắt đầu run rẩy.
“Ai đang ở đằng sau đấy?”
Tôi lấy hết can đảm hét lên, ngón tay đặt trên nút liên lạc khẩn cấp.
“Có ai không?”
Tôi đứng đó không dám nhìn lại và hét lên lần nữa.
Tôi vội bấm số điện thoại của chị Yến:
“Chị Yến, em gửi địa chỉ cho chị, nếu em gặp tai nạn…”
Lời còn chưa dứt, tôi bỗng bị ai đó ôm chặt.
“Tô Tô, anh rất thích em. Tô Tô, em có biết mỗi ngày anh đều nhớ đến em không. Ngay cả con búp bê trong nhà anh cũng đặt làm theo dáng vẻ của em.”
“Tô Tô, anh rất thích em, anh sẽ ủng hộ tất cả phim truyền hình mà em đóng. Em thích fan của mình mà, đúng không, anh cũng là fan của em, em có thể thỏa mãn anh không?”
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập.
Người đàn ông ghì chặt lấy tôi, dùng bàn tay dơ bẩn của hắn sờ loạn trên người tôi
Tôi nhấc giày cao gót lên đánh vào lưng hắn nhưng dường như hắn ta không thấy đau mà còn cố gắng giữ chặt tôi hơn.
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hắn ta hành động như thế này, có lẽ không chỉ say rượu mà còn sử dụng chất kích thích.
Tôi dùng hết sức hất hắn ra: “Mau cút ra!
“Lê Tô Tô!”
Tôi dường như nghe thấy giọng nói của Kỳ Sâm.
Anh cởi áo khoác, chạy tới quấn quanh người tôi.
Anh đá vào bụng tên khốn phía sau tôi.
Anh đẩy tôi ra, tôi loạng choạng ngã vào vòng tay Giang Hán Xuyên.
Giang Hàn Xuyên vô thức vỗ vỗ lưng tôi: “Không sao chứ?”
Tim tôi đập mạnh.
“Đừng sợ.”
Giang Hán Xuyên ôm lấy tôi qua áo khoác, một tay ấn đầu tôi không cho tôi quay lại.
Tôi nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía sau.
“Giang Hán Xuyên, sao em vẫn còn đứng đây, mau đưa Tô Tô về trước đi!”
Kỳ Sâm đánh nhau xong, quay đầu lại hét lên một tiếng.
Giang Hán Xuyên nắm lấy tay tôi.
Tôi quay đầu lại, thấy Kỳ Sâm kiệt sức đứng dưới đèn đường còn tên khốn kia đang ngồi khóc dưới đất.
Bóng lưng anh trông có chút cô đơn.
Khi xe cảnh sát tới, xe cứu thương cũng đến.
Trên người Kỳ Sâm có nhiều vết thương.
Tôi đau lòng khóc nức nở.
Kỳ Sâm chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái khóc vì mình, anh lo lắng đến mức suýt nhảy ra khỏi giường.
“Tôi sợ nhất là thấy con gái khóc. Tổ tông của tôi ơi, sao lần nào tôi cũng vì em mà bị thương vậy.”
Anh vừa dứt lời, tôi lại khóc ầm lên.
Kỳ Sâm đưa mắt ra hiệu cầu cứu cho Giang Hán Xuyên nhưng cậu lại chọn phớt lờ anh.
Anh chỉ có thể tiếp tục dỗ dành:
“Sao em lại khóc? Không cần khoa trương như vậy đâu.”
“Tôi không có việc gì thật mà nhưng tên kia thì không may mắn đâu.”
Tên khốn fan cuồng kia bị đánh đến mức chứng chấn động não nhẹ.
Người quản lý vội vàng đến giúp xử lý những vấn đề khác.
Tôi và Giang Hán Xuyên thì ở lại bệnh viện trông chừng.
“Hai người về đi, tôi ở đây một mình là được rồi.”
Nhìn thấy cả người Kỳ Sâm đầy vết thương đang băng bó, tôi mắng anh chỉ giỏi cứng miệng.
Kỳ Sâm kiêu ngạo hất cằm: “Chỉ cần dung mạo mỹ miều này không bị hủy hoại thì cũng không có việc gì to tát cả.”
Đẹp trai thật đấy nhưng tiếc là lắm mồm quá.