Em có biết vì sao tôi nhất quyết phải mua bộ quần áo đó không?”
Tôi nhớ anh đã nói trên chương trình rằng anh ấy đã mua nó từ một cô gái mà anh ấy thích.
Không lẽ, Kỳ Sâm thích tôi?
Tôi đang nghĩ nên nói thế nào thì anh ấy đột nhiên nhét một quả mận vào miệng tôi.
“Thôi, cái đầu gỗ của em cũng không suy nghĩ được gì hay ho.”
Kỳ Sâm hai tay chống sau đầu, tựa lưng vào ghế.
“Trò chơi trong chương trình này quá nhàm chán, đi chơi trò gì đó vui vẻ đi. Vừa lúc chúng tôi đang thiếu người. Nếu em thực sự cảm thấy áy náy thì cùng chúng tôi đi chơi kịch bản ám sát đi, coi như là trả nợ.”
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi diễn ra trò chơi kịch bản ám sát kia.
Hầu hết những người nổi tiếng trong làng giải trí đều đến nơi này để chơi, hai bên cũng ngầm hiểu nhau, sẽ không để lộ bất kỳ tin đồn nào ra ngoài.
Vừa đến nơi thì tôi thấy người bạn thân trong giới của mình, Thời Dĩnh.
Khi nhìn thấy tôi, cô ấy bất ngờ chạy tới ôm lấy tôi.
“Người chị em, gặp được cậu thật là may quá. Có muốn ghép nhóm không? Chúng tôi vẫn còn thiếu hai người.”
Vừa nói xong, cô ấy liền nháy mắt ra hiệu cho tôi nhìn về phía sau cô ấy.
Tôi liếc nhìn những người đứng sau Thời Dĩnh, ngoài bạn trai hiện tại, còn có bạn trai cũ của cô ấy và Nhã Cương.
Bốn người này vốn không có duyên, hoàn toàn là nhờ ghép nhóm mà gặp được nhau.
“Đúng thật là xui xẻo.”
“Nhưng nhóm của mình còn có hai người, nếu không thì…”
Tôi chưa kịp nói xong thì đã thấy Nhã Cương chạy đến trước mặt Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên.
“Thầy Kỳ, thầy Giang, thật trùng hợp, vừa lúc chúng em đang thiếu hai người chơi, chúng ta cùng nhau đi nhé?”
Kỳ Sâm đen mặt, giận dữ chửi tục: “Mắt cô bị đui à, chúng tôi có ba người.”
Giang Hán Xuyên cũng không có ý định lại gần: “Ờ, ba người.”
“Không thì như thế này đi, Thời Dĩnh, cậu đi theo bọn mình, cứ để ba người bọn họ chờ người khác.”
“Tính thêm cả tôi nữa!”
Nhã Cương thấy vậy cũng vội sửa miệng: “Thật ra cũng có kịch bản bảy người.”
Kỳ Sâm mỉm cười, lộ ra những chiếc răng nanh xinh đẹp nhưng trong lời nói lại biểu thị sự uy hiếp rõ ràng: “Nhưng chúng tôi cứ không thích chơi kịch bản bảy người đấy.”
Giang Hán Xuyên cũng đứng dậy, rời đi nơi khác.
Tôi tạm biệt Thời Dĩnh rồi nhanh chóng đi theo bọn họ.
“Kỳ Sâm, anh có thù gì với Nhã Cương à?”
Kỳ Sâm gõ trán tôi: “Suy nghĩ linh tinh cái gì thế!”
“Tôi không có thù gì với cô ta. Nhưng cô ta nói chuyện khó nghe như thế, đã không thích thì mắc mớ gì phải ở lại chịu đựng?”
Tôi gãi đầu hỏi tiếp:
“Anh không sợ sau này họ lên bài nói xấu anh sao?”
Kỳ Sâm bày ra dáng vẻ “ông đấy đếch sợ bố con thằng nào”:
“Tôi cố gắng leo lên đỉnh cao là để không cần nhìn sắc mặt những người này nữa, em hiểu không?”
Không hổ là đỉnh lưu của làng giải trí chúng ta.
Cực kỳ ngầu lòi!!!
“Sau này em cứ yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra tôi và Giang Hán Xuyên sẽ bảo vệ em.”
“Hả?”
Tôi được sủng ái mà lo sợ.
Kỳ Sâm đi đến bên tôi, giả vờ bất đắc dĩ nói:
“Không còn cách nào khác, em là bạn học của chúng tôi, dĩ nhiên là phải quan tâm chăm sóc một chút.”
Lúc này Thời Dĩnh cũng đuổi kịp chúng tôi, thở hổn hển nói: “Tô Tô, chúng ta cùng chơi đi, mình không đi cùng bọn họ nữa.”
Tôi nhìn sự nhiệt tình của bạn trai cô ấy dành cho Nhã Cương mà không khỏi thở dài:
“Nước lạnh làm sao có thể pha được trà xanh? Người không hâm nóng, cô ta có thể được nước làm tới sao?”
“Loại đàn ông đó, chia tay cũng được.”
Thời Dĩnh không nói gì, chúng tôi đổi qua kịch bản khác để chơi.