Sáng hôm sau, trong phòng hội trưởng không một bóng người. Chu Hoài gõ cửa, nhìn tôi: “Ngài ấy xảy ra chuyện rồi.”
Tôi khó hiểu: “Anh ấy bị sao?”
Chu Hoài chậm rãi nói hai chữ: “Không biết.”
Tôi nhớ lại giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Lục Thanh Thần hôm qua: “Có lẽ là bị anh chọc tức đấy.”
Anh ta nhướn mày: “Sao cô không nói là do ngài ấy nhịn quá đà đi?”
Tôi: “?”
Đến khu biệt thự của Lục Thanh Thần, nhìn căn biệt thự xa hoa lộng lẫy này, tôi thấy bản thân thất bại không đáng sợ, nhưng sự thành công của một tên ma cà rồng mới khiến người ta buồn lòng.
Chu Hoài dừng bước: “Tôi không thể lại gần hơn được nữa, khí thế của ngài ấy quá mạnh.”
Đi đến cửa biệt thự của Lục Thanh Thần, tôi nhập mật khẩu mà Chu Hoài đã cho. Theo lời anh ta thì hình như Lục Thanh Thần bị ốm. Nhưng khí thế tỏa ra quá mạnh, không ai có thể đến gần để xem xét tình hình, chỉ có tôi, người thuộc về lãnh địa của anh ta mới có thể.
Nhà của Lục Thanh Thần rất lớn, mặc dù là ban ngày nhưng bên trong rất tối. Tôi tìm thấy Lục Thanh Thần đang hôn mê bất tỉnh trên giường trong phòng ngủ. Cơ thể anh ta bình thường lạnh lẽo, nhưng lúc này lại rất nóng. Khi tôi đắp khăn lên trán anh ta, Lục Thanh Thần chậm rãi mở mắt, đáy mắt xẹt qua tia hung ác.
“Uyển Uyển, sao em lại đến đây?”
“Lục Thanh Thần, anh sao vậy, anh bị ốm à?”
Anh ta im lặng một lúc: “Ừm, coi như là vậy đi.”
Giây tiếp theo, căn phòng như xoay chuyển. Tôi bị anh ta kéo vào lòng, anh ta ôm chặt eo tôi: “Ở bên anh ngủ một lát được không?”
Tôi hơi cựa người, không để ý đến đôi mắt đỏ như máu của người trước mặt đang dần chuyển sang màu đỏ sẫm.
“Uyển Uyển, được không?”
Môi anh ta rất nhợt nhạt, cả người trông yếu ớt như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tôi gật đầu: “Vậy thì anh nhẹ nhàng một chút.”
Cổ bỗng truyền đến cơn đau nhói, tiếng nuốt máu vang lên nhẹ nhàng, cảm giác đau nhói dâng lên, tôi mắng: “Lục Thanh Thần, đồ khốn kiếp.”
Anh ta khẽ cười: “Ừm, anh là đồ khốn kiếp.”
Lúc tôi tỉnh lại thì bên ngoài đã tối đen. Lục Thanh Thần tựa người vào đầu giường, cả người đã lấy lại tinh thần. Ngược lại là tôi, người mệt mỏi lại là tôi.
Anh ta liếm môi, có chút chưa đã thèm khát: “Uyển Uyển, em ngọt thật đấy.”
Tôi không nương tay đẩy anh ta ra ngoài, khóa cửa lại.
Lục Thanh Thần: “…”
Tình trạng này của Lục Thanh Thần gần như xảy ra hàng năm một lần. Anh ta không muốn động vào những cô gái mà Chu Hoài chuẩn bị.
Chu Hoài cố tình đưa tôi đến làm bao cát cho anh ta. Cho nên, tôi đã ghi hận anh ta vào sổ đen của mình, cả Lục Thanh Thần cũng bị tôi ghi vào luôn. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Kỳ nghỉ hè chưa được mấy ngày, tôi nhận được điện thoại của trưởng thôn. Bây giờ đối mặt với trưởng thôn, tâm trạng của tôi rất phức tạp. Tuy tôi thực sự có cơ hội được học hành, nhưng lại rơi vào một địa ngục khác. May mà tôi đã gặp được Lục Thanh Thần.
Trong điện thoại, trưởng thôn báo cho tôi biết tin bà Trương hàng xóm đã qua đời. Hồi nhỏ, bà Trương là người chăm sóc tôi nhiều nhất, tôi lau nước mắt, thu dọn hành lý.
Lục Thanh Thần mặt dày mày dạn, năn nỉ uỷ khuất nói nhất định phải đi cùng tôi.
Một vị công tử quý tộc của gia tộc ma cà rồng chưa bao giờ ngồi tàu hoả bao giờ. Anh ta nhíu mày đến nỗi cũng có thể kẹp chết ruồi, vậy mà lại đang vùi đầu vào cổ tôi.
Tôi đẩy anh ta ra: “Ở bên ngoài thì anh đừng có mà làm loạn.”
Anh ta bực bội hừ lạnh mấy tiếng: “Phiền quá, ch.ết tiệt, ồn ào quá, Uyển Uyển cho anh ôm một cái nào.”
Tôi lầm bầm: “Sao mà ẻo lả thế?”
Anh ta bực cười: “Ai ẻo lả, ai lúc nào cũng kêu đau, hửm?”
Tôi: “…”
Đối phương từ chối trả lời và cho bạn một cái tát.