Lúc tôi đến nơi, dân làng đã giúp bà Trương chôn cất đơn giản. Lục Thanh Thần quá nổi bật, lấy nguyên tắc ít chuyện vẫn tốt hơn, tôi nói ở đây không khí không tốt, bảo anh ta tự mình đi chơi.
Tôi đặt một bó hoa, đến nhà bà Trương một chuyến. Trong căn nhà xập xệ, một tờ giấy ngả vàng dưới giường thu hút sự chú ý của tôi. Tôi biết bà Trương biết viết một chút. Trên giấy, nét chữ xiêu vẹo viết: “Cún con, đừng về nữa, đi nhanh đi.”
Cún con là tên ở nhà của tôi. Tim tôi bỗng thắt lại, cửa phòng bị đá tung. Bên cạnh trưởng thôn là một tên mập ú, trên mặt lộ ra nụ cười dâm dục.
“Đình Uyển à, không ngờ cháu vẫn còn sống trở về đấy, đây là con trai tôi, Đại Tráng, cháu còn nhớ nó không? Hai đứa hồi bé còn chơi với nhau tốt lắm.
Giờ cháu đã về rồi thì đừng đi nữa, gả cho Đại Tráng nhà chú làm vợ đi, sau này sẽ được sướng.”
Tôi siết chặt tay: “Các ông đúng là không biết xấu mặt là gì!???.”
Trưởng thôn “phì” một tiếng: “Con nhóc này, mấy năm không gặp mà xinh đẹp ra trông thấy rồi đấy, Đại Tráng nhà chú thích cháu là phúc của cháu đấy, đi theo Đại Tráng đi, đừng ép chú dùng vũ lực.”
Nhìn tên mập dần tiến lại gần, trong lòng tôi dâng lên cơn buồn nôn. Nghĩ đến người đàn ông kia đang ở trên núi, cách đây rất xa, tôi hơi tuyệt vọng. Chết lành còn hơn sống bệnh, tôi gọi một tiếng: “Lục Thanh Thần.”
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa, cùng với tiếng kêu thảm thiết của trưởng thôn và Đại Tráng.
Anh ta nhếch mép cười nham hiểm: “Anh ở đây, bảo bối, đừng sợ.”
Nỗi uất ức dâng lên trong lòng, nước mắt tôi chực trào. Từ nhỏ đã bị bắt nạt, chỉ có thể tự mình liều chết phản kháng, đôi lúc cũng chỉ có bà Trương cầm gậy đuổi đám trẻ hư kia đi.
Anh ta lau nước mắt cho tôi, giọng nói có chút khàn khàn: “Không được khóc. Khóc nữa anh cắn em đấy.”
Sau đó, anh ta quay người lại, giọng nói lạnh lùng như quỷ ngục vang lên: “Hai con súc sinh này nên xuống địa ngục rồi.”
Lục Thanh Thần rất tức giận, con chó vàng hồi nhỏ từng cắn tôi còn bị anh ta mắng cho kẹp đuôi chạy mất dép. Kết cục của trưởng thôn thế nào, tôi không muốn biết, mấy năm nay, trong làng chúng tôi cũng có không ít cô gái bị ông ta bán đi.
Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo.
Lục Thanh Thần “bế” tôi bay lên. Gió thổi khô nước mắt tôi, thổi tung tóc tôi, cũng khơi gợi ký ức của tôi.
“Lục Thanh Thần, chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?”
Anh ta bí ẩn nhếch mép cười, ba phần vô cảm, bảy phần như ba: “Hình như là không.”
13
Ngồi trên chiếc máy bay riêng do nhà họ Lục phái đến. Hành động chột dạ của anh ta khiến tôi hoàn toàn nhớ lại ký ức bị phong ấn.
Hồi bé, tôi bị bọn trẻ con xua chó đuổi, đuổi đến bờ vực, tôi bị ngã xuống. Tôi cứ nghĩ mình sẽ chết, không ngờ lại rơi vào một chiếc quan tài.
Người đàn ông nằm trong quan tài rất đẹp trai, tôi khóc lóc vỗ vào mặt anh ta: “Anh ơi, hu hu hu, có phải em chết rồi không? Ở đây là thiên đàng sao? Anh đẹp trai quá.”
Anh ta nhếch mép cười tàn nhẫn, ánh mắt khinh bỉ: “Chậc, con bé xấu xí.”
Rồi ném tôi ra ngoài, giọng hung dữ: “Không được khóc, ồn chết đi được, khóc nữa anh cắt lưỡi bây giờ.”
Tôi run rẩy che miệng lại. Sau đó làm sao tôi về được nhà, tôi cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ mình đã bị sốt cao suốt ba ngày, và đánh mất đoạn ký ức đó.
Tôi nhìn Lục Thanh Thần đang nằm bên cạnh, bắt đầu nói mỉa mai: “Ôi chào, con bé xấu xí.”
Anh ta uể oải ngẩng đầu lên, đáy mắt xẹt qua tia khác thường: “Uyển Uyển, em đang nói gì vậy?”
Tôi thở dài, trong lòng hơi vui vẻ: “Lục Thanh Thần, không ngờ hồi bé em đã gặp anh rồi, anh già thật đấy… Không biết xấu hổ, trâu già gặm cỏ non.”
Sắc mặt anh ta hơi tối sầm lại, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt cao ngạo: “Thế sao?”
Giây tiếp theo, tôi bị anh ta quay người lại, ôm eo ấn xuống ghế. Tiếng bạt tai vang lên thanh thúy, tôi quay đầu lại, nghiến răng: “Lục Thanh Thần, anh…”
Đáy mắt anh ta lóe lên tia sáng lạnh, nhếch mép cười: “Mắng tiếp đi.”
Tôi im bặt. Thầm thề nhất định sẽ có ngày tôi lật ngược tình thế.
Nước mắt ướt đẫm ruột non, tôi thề sẽ trở thành trùm cuối.