Sau khi kết hôn với Lục Văn Cảnh, tôi luôn ngoan ngoãn đóng vai cô vợ danh nghĩa, không dám làm gì quá giới hạn. Cho đến cái ngày định mệnh đó, tôi gặp tai nạn xe và tỉnh dậy trong bệnh viện.
Đang nằm lơ mơ trên giường thì đột nhiên một tiếng “ting” vang lên trong đầu tôi. Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang ra: “Chúc mừng ký chủ đã thức tỉnh ‘Hệ thống công lược phản diện’. Tôi là hệ thống 052, độc quyền dành riêng cho cô.”
Tôi vẫn nằm ườn trên giường, chẳng buồn đáp.
Hệ thống hắng giọng: “Ký chủ, nếu thành công đưa chỉ số hắc hóa của phản diện về 0, cô sẽ nhận được phần thưởng một triệu tiền mặt.”
Vẫn không động đậy.
Hệ thống bỗng trở nên nghiêm túc hơn: “Ký chủ, lười biếng sẽ bị điện giật.”
Nghe đến đây, tôi bật dậy như cá chép nhảy nước: “Phản diện đâu, tôi tới bắt ngay!”
Hệ thống: “Người trước mặt cô chính là phản diện đó.”
Tôi quay phắt sang nhìn Lục Văn Cảnh đang ngồi ở góc phòng, lạnh lùng gõ bàn phím. Mặt tôi không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Anh nói hắn là đại phản diện?”
Hệ thống: “Đúng vậy, chồng cô chính là đại phản diện.”
Tôi: “Đó là chồng anh.”
Hệ thống: “Chồng cô.”
Tôi: “Chồng anh.”
Hệ thống: “Chồng cô!”
Tôi: “Chồng anh!”
Hệ thống gầm lên: “Còn cãi nữa là tôi cho cô giật tưng tưng đấy!”
Tôi: “…”
Nghe đến vậy, tôi đành im miệng. Lục Văn Cảnh lúc đó bỗng ngẩng đầu, nhìn tôi chằm chằm: “Sao vậy?”
Tôi lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp: “Không có gì đâu anh.”
Hệ thống: “Chỉ số hắc hóa của phản diện +10.”
Tôi: “???”
—
Sau khi xuất viện, hệ thống bắt đầu liên tục thúc giục tôi tiến hành kế hoạch công lược phản diện.
Tôi ngồi ườn trên ghế sofa, mặt tỉnh queo đáp: “Anh có bản lĩnh thì tự đi đi. Tôi mà xuất hiện trước mặt hắn là chỉ số hắc hóa lại tăng vù vù, chi bằng tôi tránh xa một chút.”
Hệ thống định cãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm được lý do phản bác, đành im lặng.
Đang chuẩn bị đứng dậy đi ngủ thì đúng lúc cửa bật mở, Lục Văn Cảnh về nhà. Tôi thầm giật mình, cố gắng nặn ra nụ cười: “Anh về rồi à.”
Anh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nới lỏng cà vạt, ngồi xuống sofa bên cạnh tôi. Mùi rượu nhè nhẹ phả vào mặt.
Tôi thăm dò: “Lục Văn Cảnh, anh say rồi à?”
Anh cụp mi, giọng khàn khàn: “Ừ.”
Trời đất ơi, sao anh ta say rồi mà ngoan thế nhỉ?
Không hiểu ma xui quỷ khiến gì, tôi nhẹ nhàng sờ vào mặt anh: “Để em đi pha nước mật ong cho anh nhé?”
Chưa kịp nghe anh trả lời, thì giọng hệ thống vang lên: “Chỉ số hắc hóa của phản diện -10.”
Tôi giật mình rụt tay về. Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Hệ thống: “Chỉ số hắc hóa của phản diện +50.”
Điên thật rồi!
Tôi trợn mắt nhìn hệ thống trong đầu, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt ươn ướt của Lục Văn Cảnh.
“Sao không sờ nữa?” Anh hỏi với giọng trầm khàn.
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
Lục Văn Cảnh nhìn tôi chăm chú: “Sao không sờ nữa?”
Hệ thống hét lên: “Ký chủ, hắn đang muốn được vuốt ve, mau sờ hắn đi!”
Tôi run run đưa tay chạm vào má anh lần nữa. Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ cọ vào tay tôi như… mèo.
Hệ thống: “Chỉ số hắc hóa của phản diện -10.”
Một lúc sau, anh mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi, giọng khàn khàn: “Chỗ khác, cũng muốn được sờ.”
Tay tôi khẽ run: “Sờ đâu?”
Anh không nói, chỉ cầm tay tôi đặt lên yết hầu mình: “Ở đây?”
Lại không nói gì, tiếp tục kéo tay tôi xuống xương quai xanh: “Hay ở đây?”
Lúc này tôi không chịu nổi nữa: “Này, anh muốn sờ chỗ nào thì nói một tiếng đi chứ!”
Đôi mắt anh sáng bừng lên, nhưng vẫn giữ giọng chậm rãi: “Chỗ nào cũng được sao?”
Ánh mắt tôi lướt nhanh xuống dưới, rồi vội vàng thu hồi: “Cũng… không phải chỗ nào cũng được đâu.”
Hệ thống: “Chỉ số hắc hóa của phản diện +100.”
Tôi ngao ngán nhìn hệ thống: “Anh bị làm sao thế?”
Hệ thống ỉu xìu: “Tại cô không đáp ứng yêu cầu của hắn, nên hắn hắc hóa.”
Được rồi, muốn tôi sờ đúng không? Tôi cười nhạt, thản nhiên ấn mạnh vào bụng anh, sờ lung tung vài cái.
Vừa định rút tay lại thì bị anh nắm lấy. Khóe môi anh cong lên đầy thích thú: “Thích không?”
Không nói gì, anh kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy, rồi bắt đầu… cọ cổ tôi.
Tôi bắt đầu khó chịu: “Lục Văn Cảnh, cổ em ngứa, anh đừng cọ nữa.”
Anh dừng lại ngay lập tức: “Ồ.”
Hệ thống: “Chỉ số hắc hóa của phản diện +10.”
Tôi: “…”
Tôi chuẩn bị “phản kháng” thì bất ngờ anh rên khẽ: “Nóng quá…”
Lục Văn Cảnh bắt đầu cởi đồ. Đôi mắt ươn ướt nhìn tôi: “Nóng… muốn cởi.”
Tôi gật đầu bừa: “Được, anh tự…” Chưa kịp nói hết, tôi ngạc nhiên khi thấy bàn tay anh đang lần mò… trên áo tôi.
Tôi hét lên: “Lục Văn Cảnh, anh nóng thì tự cởi đồ của anh, cởi đồ của em làm gì?!”
Tôi thầm kêu cứu hệ thống: “Hệ thống, cứu mạng! Lục Văn Cảnh nổi thú tính rồi!”
Nhưng hệ thống thì đang… bắn pháo hoa, vui vẻ chúc mừng: “Chúc mừng ký chủ, chỉ số hắc hóa của phản diện tiếp tục giảm~!”
Tôi tức giận gầm lên: “Chúc mừng cái đầu anh ấy! Hệ thống gì mà vô dụng thế!”