Đúng lúc tôi đang mắng nhiếc ầm ĩ thì Lục Văn Cảnh đột nhiên dừng tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi bị anh nhìn đến ngơ ngác, căng thẳng nuốt nước bọt: “Nhìn em làm gì?”
Anh bỗng nhiên có vẻ ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi tôi: “Có thể hôn em một cái được không?”
Hệ thống lập tức hét lên trong đầu: “Ký chủ, nhanh lên! Mau hôn hắn đi, hôn mạnh vào!”
Tôi bất mãn đáp lại hệ thống: “Anh có phải là hệ thống đứng đắn không vậy?”
Thấy tôi không trả lời, khóe miệng Lục Văn Cảnh trễ xuống, vẻ mặt đáng thương: “Thật sự, không được hôn sao?”
Tôi xin thề, không phải vì bị dáng vẻ đáng thương của anh làm cho mềm lòng đâu! Tôi chỉ muốn xem thử bước tiếp theo anh định làm gì thôi! Với một chút dũng cảm, tôi đưa tay che mắt Lục Văn Cảnh, cúi xuống hôn mạnh lên môi anh.
Quả nhiên, dù là người đàn ông lạnh lùng đến đâu thì đôi môi vẫn mềm mại!
Dưới lòng bàn tay tôi, lông mi của anh khẽ chớp chớp. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rồi từ từ cúi đầu đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay. Trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch, và nụ hôn của anh cứ thế lần lượt lan xuống cánh tay tôi.
Tôi không chịu nổi nữa: “Lục Văn Cảnh, đủ rồi đấy.”
Anh ngoan ngoãn buông tay tôi ra: “Được.”
Giây tiếp theo, anh lại nắm tay kia của tôi và tiếp tục… hôn.
“…”
Xin lỗi, tôi xin rút lại lời khen ban nãy.
Sau khi hôn đủ hai tay tôi, Lục Văn Cảnh rất tự nhiên nắm tay tôi dắt đi về phía thư phòng. Đây là căn phòng mà tôi chưa từng bước vào kể từ khi chúng tôi kết hôn, chủ yếu là vì tôi không có lý do gì để vào đó. Khi anh bắt đầu bấm mật khẩu két sắt, tôi tự giác quay lưng lại, không nhìn.
Nhưng âm thanh bấm phím đột ngột dừng lại. Lục Văn Cảnh cau mày xoay người tôi lại, vẻ mặt đầy bất mãn, như thể tôi phải nhìn mật khẩu của anh vậy. Tôi đành miễn cưỡng đứng nhìn, thấy anh bấm từng con số một cách chậm rãi, mỗi lần bấm một số lại liếc nhìn tôi, như cố tình muốn tôi nhớ.
Nhìn thấy những con số quen thuộc, môi tôi dần mím lại. Sau đó, anh lấy ra một chiếc hộp trang sức nhỏ từ trong két sắt và đưa cho tôi. Bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc, mặt dây chuyền là một ngôi sao được ghép từ những viên kim cương nhỏ, trông hơi thô nhưng có vẻ là đồ thủ công, chắc do anh tự làm.
“Thích không?” Lục Văn Cảnh hỏi tôi.
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên: “Thích.”
Ánh mắt anh tối sầm lại: “Em không thích.”
Hệ thống lập tức thông báo: “Chỉ số hắc hóa của phản diện +10.”
Tôi trừng mắt nhìn Lục Văn Cảnh, rồi mạnh mẽ ra lệnh: “Lục Văn Cảnh, em thích chiếc vòng tay này ch//ết đi được, mau đeo vào cho em!”
Vừa nghe thấy, anh lập tức vội vàng móc chiếc vòng vào cổ tay tôi, như sợ tôi đổi ý.
Sau đó, tôi bất ngờ kéo cổ áo anh xuống và hôn chụt chụt lên mặt anh: “Chồng yêu yêu yêu.”
Hệ thống hào hứng thông báo: “Chỉ số hắc hóa của phản diện -10.”
Hừm, tôi đoán không sai, tên đàn ông này thích được người khác chủ động.
Dỗ Lục Văn Cảnh ngủ xong, tôi tháo chiếc vòng tay ra khỏi tay mình và cất lại vào két sắt.
Hệ thống ngạc nhiên hỏi: “Sao ký chủ lại cất vòng tay đi rồi? Không sợ chỉ số hắc hóa của hắn lại tăng sao?”
Tôi lắc đầu, thầm nghĩ, chiếc vòng tay này không phải dành cho tôi.
Hệ thống có vẻ sốc: “Làm sao cô biết? Hắn có vẻ rất thích cô mà.”
Tôi cười nhạt: “Người anh ta thích là người khác. Ngay cả mật khẩu két sắt cũng là ngày sinh nhật của cô ta.”