Động thân một cái, dương vật chen vào cửa huyệt, cảm giác bụng chướng, hai người đều thỏa mãn.
Tô Tử Khanh sướng đến nỗi đầu ngón chân co lại, rên rỉ: “A… Ưm.. anh trai to quá…”
Say rượu nói lời thật lòng.
Thư ký Tô uống say trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Tô Tử Khanh cảm thấy mình đang ở trên một chiếc thuyền, sóng biển đong đưa làm đầu óc cô mơ mơ màng màng, vốn không thể nào suy nghĩ gì, chỉ đành chập trùng lên xuống theo thủy triều.
Cô ôm lấy cổ Thẩm Tây Thời, ngồi trên người anh, chân dài vòng quanh eo của anh. Tư thế này khiến cô có thể ăn trọn cả cây gậy thịt của anh, không chừa chút kẽ hở.
“Hút chặt như vậy, thích tư thế này à?” Thẩm Tây Thời nâng mông của cô lên, sau đó ấn cô ngồi xuống, trong phòng quanh quẩn tiếng nước bạch bạch.
Tô Tử Khanh ngửa đầu, nhấp nhô lên xuống, núm vú cọ qua cằm anh, chạm vào gốc râu thô ráp, khiến cho cô run lên, khàn giọng hô: “Thích, thích lắm! Sâu quá… Ưm.”
Thẩm Tây Thời nhìn cô, tóc dài bay bay, hai bầu ngực đầy đặn sóng sánh theo động tác của cô, thật phóng đãng mê người.
Thẩm Tây Thời buông hai tay ra, để cô tự động.
Dường như nắm rõ bí quyết, hai tay Tô Tử Khanh ôm cổ anh, chân mở lớn, chống trên giường. Theo cơ thể trập trùng, hoa huyệt nhả ra nuốt vào dương vật, phát ra âm thanh phụt phụt vang vọng.
Thẩm Tây Thời vươn hai tay, tóm lấy hai viên thịt mềm đang lắc lư trước mắt, nắm lấy hai hạt nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn.
Ánh mắt Thẩm Tây Thời mông lung nhìn người trước mặt. Anh thở hổn hển, trán đều là mồ hôi, thấm ướt mấy sợi tóc lạc, rủ xuống trước trán. Áo sơ mi trắng xộc xệch còn treo trên người, theo động tác, lộ ra vòng eo cường tráng và cơ bụng căng chặt.
Một giọt mồ hôi thuận theo thái dương của anh chảy xuống, lướt qua cổ, tới xương quai xanh. Dưới ánh đèn lóe lên tia sáng mê người.
Quá gợi cảm.
Tô Tử Khanh vươn lưỡi ra, tiến đến cần cổ của anh, đầu lưỡi hồng cuộn một cái, giọt mồ hôi kia biến mất trong miệng cô.
Động tác của cô làm cho Thẩm Tây Thời nặng nề thẳng lưng một cái. Lúc đó cô đang ấn mông ngồi xuống. Một người đi xuống, một người hướng lên làm cho dương vật thô to đâm thật sâu vào trong tiểu huyệt đỏ rực.
“A…” Mũi chân của Tô Tử Khanh kéo căng: “Muốn được anh trai làm hỏng… A ưm…”
Thẩm Tây Thời nâng mông cô nhấc lên, dương vật “tách” một tiếng rời khỏi hoa huyệt, làm cho Tô Tử Khanh bất mãn, khó chịu nhăn mày nhìn anh.
“Đừng vội, sẽ cho em ngay đây.” Nói xong, anh đẩy Tô Tử Khanh ngã trên giường, cầm hai đùi cô gác ở trên vai.
Anh nhìn người bên dưới mình đã hoàn toàn lạc đường trong tình dục. Gương mặt đỏ hồng, ánh mắt mê man, cả người đầm đìa mồ hôi.
Anh nhìn chăm chú vào gương mặt đã nhuốm đầy sắc đỏ, đỡ dương vật, chống trên cửa huyệt của cô, từ từ chen vào.
Quy đầu chắc nịch thúc vào cửa huyệt non mềm lẳng lơ, từng tấc từng tấc quét vào vùng mẫn cảm trong lối sâu chật hẹp, cảm giác mất đi lại được lấp đầy làm Tô Tử Khanh khẽ hừ một tiếng, thỏa mãn hé môi.
“Ừm… Muốn anh cho em ăn… gậy thịt lớn.”
Thẩm Tây Thời nhìn cô, bị dáng vẻ lẳng lơ này của cô làm cả người nóng bừng, lùi dương vật tới cửa huyệt, chỉ để lại quy đầu chôn ở bên trong. Một giây sau lại nặng nề cắm vào.
“Được, cho em ăn, ăn hết đi nào!”
Ở góc độ này, quy đầu mạnh mẽ cọ vào thành vách nhô lên trên hoa huyệt, làm cho Tô Tử Khanh sướng đến rên lên.
“A… a…” Tô Tử Khanh thậm chí cảm thấy được bản thân sắp bị thúc đến ngã khỏi giường, còn chưa dịch về lại, Thẩm Tây Thời đã nâng cao eo, ra sức đâm vào sâu.
Hai tay anh chống ở hai bên của cô, cúi đầu nhìn người phía dưới mình, hai mắt dần nhắm lại, đôi môi đỏ hé mở, biểu cảm trên mặt vừa sảng khoái vừa chưa thỏa mãn dục vọng.
Anh giơ một tay lên, sờ tới âm đế của cô. Gần như ngay lập tức, anh cảm giác được cơ thể Tô Tử Khanh run lên. Thế là, càng tăng tốc độ vuốt ve hạt đậu nhỏ mẫn cảm kia.
Tô Tử Khanh vươn tay, sờ loạn một hồi trên người anh, đầu ngón tay quét qua núm vú của anh, khiến anh kêu rên một tiếng.
Như phát hiện ra niềm vui thú, hai tay cô nắm hai bên đầu núm, phối hợp với tần suất ra vào của anh, xoa bóp, cô mẫn cảm nhận thấy được côn thịt đang ra vào bên trong huyệt động dâm đãng của mình đã cứng thêm mấy phần, gần như muốn đâm nát tiểu huyệt của cô.
“A, anh đâm vào em… thật lợi hại.”
Thẩm Tây Thời nhìn gương mặt trong sáng của cô lại nói ra lời đầy sắc tình như vậy, lòng hư vinh của người đàn ông được thỏa mãn vô cùng, nhưng lại muốn bắt nạt cô ác hơn.
Anh tăng tốc độ, ngắm chuẩn vào khối thịt mềm trên vách tường kia, thỏa mãn nghe được tiếng rên rỉ yêu kiều của cô, thành vách trong tiểu huyệt cũng bắt đầu co thắt theo quy luật.
“Chặt thế à, đúng là biết kẹp…”
Tô Tử Khanh ngửa đầu, bị làm đến nỗi ý thức tan rã, hai tay tự xoa nắn bầu ngực mình, trong miệng hô gọi “anh trai”, cả người căng lên cao trào.
Thẩm Tây Thời bị dáng vẻ phóng đãng của cô kích thích đến khóe mắt đỏ lên, nhanh chóng đâm mấy chục cái, rút dương vật ra, giật áo mưa xuống, bắn toàn bộ tinh dịch nồng đậm lên người cô.
Ý thức của Tô Tử Khanh quay lại, lúc mở mắt ra, thấy Thẩm Tây Thời ở trên người mình phóng túng, thở hổn hển, mồ hôi từ trên trán anh nhỏ xuống trên người cô.
Cô cúi đầu xuống nhìn phần ngực mình, trên bụng đều là tinh dịch đậm đặc màu trắng ngà của anh. Nằm trên làn da trơn bóng của cô, tản ra mùi tanh nồng.
Bị cảnh tượng dâm mỹ này mê hoặc, Tô Tử Khanh vươn ngón trỏ ra, quét qua bầu ngực mình, một ít tinh dịch dính vào, đầu lưỡi nhỏ vươn ra, liếm một cái.
Con mắt Thẩm Tây Thời đỏ ngầu, gắt gao nhìn chăm chú vào cái miệng nhỏ của cô, gằn từng chữ: “Tinh dịch của tôi có ngon không?”
Tô Tử Khanh ngoan ngoãn gật đầu, nói một câu như châm lên lửa nóng.
“Anh… vẫn muốn nữa.”