Đại Boss Lại Muốn Tăng Ca

Ý loạn tình mê



Chương 8: Ý loạn tình mê

Ngọt do bánh, hay là cô ấy?

Thẩm Tây Thời không muốn suy nghĩ quá nhiều về câu hỏi này. Cảm giác của cô trong vòng tay anh vừa mềm mại, vừa ngọt ngào, như mang theo một chút mùi sữa. Anh chỉ muốn ép cô xuống giường, chiếm lấy hương vị ngọt ngào.

“Ưm…” Tô Tử Khanh bất ngờ kêu lên một tiếng yếu ớt, bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm cho người cô nhũn ra, không thể đứng vững, chỉ có thể tựa vào anh.

Tay của Thẩm Tây Thời men theo cổ cô, lướt xuống dưới cho đến khi chạm vào cảm giác mềm mại nơi ngực, lúc này anh mới tạm dừng, hơi thở trở nên gấp gáp khi buông môi cô ra.

Thấy cô vẫn còn muốn tiếp tục, đôi môi hé ra như muốn liếm thêm, Thẩm Tây Thời phết một ít bơ từ bánh ngọt lên ngón tay rồi đưa tới miệng cô.

Ngón tay của anh nhanh chóng bị cô ngậm lấy, liếm mút nhẹ nhàng.

Cảm giác nóng ẩm từ đầu ngón tay làm ánh mắt Thẩm Tây Thời càng trở nên sâu thẳm, ánh nhìn không rời khỏi gương mặt cô, khi cô say mê thưởng thức hương vị.

Tô Tử Khanh tập trung mút ngón tay anh, thỉnh thoảng mở mắt liếc nhìn anh một cách tinh nghịch. Mỗi tiếng nước phát ra từ miệng cô làm cho ham muốn trong anh trỗi dậy mãnh liệt.

Không thể kìm nén hơn nữa, lửa nóng trong cơ thể anh như chực chờ bùng phát.

Anh rút ngón tay ra, lập tức dùng đôi môi để tiếp tục, hôn cô sâu đến mức cô gần như không thở nổi, cơ thể hoàn toàn dựa vào anh, thở dốc. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, hỏi một cách hồn nhiên: “Anh… anh cũng muốn ăn bánh ngọt sao?”

Thẩm Tây Thời khẽ cười, ánh mắt không rời khỏi cô: “Ừ, muốn.”

Nhưng miếng bánh ngọt mà anh muốn chính là cô.

Anh đẩy cổ áo cô ra, để lộ bờ ngực trần, nơi miếng dán ngực đã lệch đi, để lộ đầu ngực hồng hào đang vươn thẳng dưới lớp vải đen. Không chần chừ, anh cúi đầu ngậm lấy một bên, đầu lưỡi thô ráp liếm nhẹ, trong khi tay anh mơn trớn bên ngực còn lại, nhẹ nhàng xoay và gảy.

Tô Tử Khanh cong người lại, đưa bầu ngực của mình vào miệng anh gần hơn, không dừng lại ở đó, hai tay cô quấn quanh cổ anh, ép sát anh vào mình.

Trong cơn mộng tưởng như bơ mềm, cô lạc vào giấc mộng xuân đầy ngọt ngào, cảm giác tự do làm bất cứ điều gì mình muốn.

“Bé anh đào của em ăn ngon không?” Cô rên lên, cảm giác điên loạn xâm chiếm khi cả hai đầu ngực của cô bị chơi đùa.

Thẩm Tây Thời ngẩng đầu khỏi ngực cô, liếm môi, vệt nước vẫn còn đọng trên cằm anh.

“Ngon lắm.”

Nói xong, anh lại cúi đầu hôn cô, xuống theo vùng ngực đi xuống, vừa cởi nút thắt trên váy vừa hôn.

Cho đến khi hàng cúc áo ngay ngắn bị cởi hết, anh đẩy hai bên vạt áo ra, toàn bộ cơ thể cô bại lộ trước mặt anh.

Da thịt trắng nõn, trần trụi giữa vải vóc màu đen, trơn bóng lạnh, nhẵn mịn.

Thẩm Tây Thời ngừng lại, nhìn dây buộc tất xinh đẹp trên đùi cô, dục v*ng dưới đáy mắt lại tăng cao.

Anh nhớ hôm ở quán karaoke, đã nhìn thấy cảnh kia. Dây buộc mảnh mai kéo lấy viền ren, lại như móc lấy lòng anh. Có khi tự dưng xâm nhập vào mộng cảnh của anh.

Tô Tử Khanh bị hôn đến như rơi vào trong mây, môi lưỡi nóng ướt đột nhiên dừng lại làm cô bất mãn lắc lắc cơ thể, nhấc chân tới cọ anh.

Thẩm Tây Thời tóm lấy cái chân dài kia, sờ từ bắp chân lên, đầu ngón tay vòng vào dây buộc tinh tế, dừng ở giữa hai đùi, trên mảnh vải nhỏ.

Ngón giữa trượt tới trên vải vóc, ấn tới cửa huy*t, khiến Tô Tử Khanh phát ra tiếng hờn dỗi, cắn ngón tay, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh.

“Ướt thành thế này rồi, thích vậy sao?” Thẩm Tây Thời đẩy viền ren ra, nhìn nước xuân lan tràn trên cánh hoa, còn mang theo giọt sương óng ánh.

Nghĩ đến nơi xấu hổ nhất của mình đang bị anh nhìn chăm chú không chút kiêng dè, Tô Tử Khanh càng động tình hơn. Dù sao cũng đang mơ, thế là càng thêm phóng đ*ng.

“Thích, ừm… anh sờ em.”

“Sờ thế nào?” Thẩm Tây Thời cười, bởi vì dáng vẻ thẳng thắn này của cô rất đáng yêu. Ngón giữa anh đưa ra, nhẹ nhàng kích thích cửa h*uy*ệt mềm mại, kéo ra tia ái dị*ch đầy dâ*m mỹ: “Thế này à?”

“Vẫn chưa đủ, vẫn muốn…” Cả người Tô Tử Khanh run lên, thậm chí lắc m*ng, cọ miệng huyệt của mình tới ngón tay anh. Anh lại không tùy tiện thỏa mãn cô, mỗi lần cô cọ tới, ngón tay lại rút lui.

“Muốn gì?” Anh muốn nghe cái miệng nhỏ luôn cung kính gọi tổng giám đốc Thẩm này có thể nói ra những lời phóng túng đáng yêu hơn.

“Cho ngón tay… vào.”

“Vào chỗ nào?” Anh ghé vào bên tai Tô Tử Khanh, nhẹ giọng dụ dỗ.

Ngón tay của anh quanh quẩn bên miệng huyệt, nhẹ nhàng kích thích, xoa lấy thịt mềm màu hồng, khiến nó tiết ra càng nhiều ái dị/ch dâ/m đã/ng, nhưng vẫn chậm chạp không chịu đi vào. Chọc cho cô sóng tình trào dâng, kìm nén không nổi, gần như muốn khóc lên.

“Vào, vào trong huy//ệt nhỏ của em, vào đi.”

“Ngoan…” Thẩm Tây Thời kéo khóa xuống, giải phóng dương vật đã cứng nóng lên.

Tô Tử Khanh nhìn thoáng qua. Dư*ng vật của anh vừa to vừa dài, lúc này đã cứng ngắc, gân xanh nổi lên từng hàng. Đỉnh qu/y đầ/u chướng lên. Cô không ngờ người mặc âu phục nhã nhặn lại có dã tính thế này.

Tưởng tượng cảm giác được thứ to dài này lấp đầy, Tô Tử Khanh thẹn thùng lại chờ mong, phát ra tiếng ưm ưm như mèo nhỏ.

Anh kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy bao cao su, xé một cái đeo lên. Tay đỡ dư*ng vật to dài chống ở cửa huy*t của cô, lề mề không vào.

Qu/y đ/ầu thô to dính ái dịc/h của cô, óng ánh, tản ra hương vị dâ/m mỹ.

“Nước của em làm tôi ướt cả rồi.” Thẩm Tây Thời nhìn thứ thô to của mình tới lui ở cửa hu/yệt của cô, cho đến khi cả cây g*y thịt đều dính ái dịch của Tô Tử Khanh.

Có ái dịch tưới ướt, qu/y đầ/u thuận lợi hoạt động trên khe nhỏ. Tô Tử Khanh bị anh cọ đến thở hổn hển, hô gọi “anh trai” lên miên.

“Đây.”

Vừa dùng quy đầu trêu chọc, một tay chống ở bên cổ cô, cúi người, Thẩm Tây Thời ghé vào tai cô hỏi: “Anh trai là ai?”

Tô Tử Khanh ý loạn tình mê, ánh mắt rời rạc, vất vả lắm mới chỉnh được tiêu cự, nhìn anh: “Thẩm, Thẩm Tây Thời.”

Cuối cùng không phải tổng giám đốc Thẩm, rất tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.