Không thể không nói, Hứa Tử Niệm là một nữ chính đúng nghĩa.
Điều này có thể thấy qua việc nàng ấy đã vớt ta lên khỏi mặt nước bất kể mối hiềm khích trong quá khứ, còn ném mấy tiểu cô nương còn ác độc hơn ta kia xuống nước.
Ta nhìn mấy tiểu cô nương đang vùng vẫy dưới nước, thay đổi dáng vẻ khóc lóc hèn nhát dưới nước vừa rồi, chống tay lên hông mắng: “Các ngươi có còn dám bắt nạt ta nữa hay không? Ta nói cho ngươi biết, sau lưng ta có người!”
Em gái của Trương Tiểu Nhị, Trương Tiểu Lục, đứng trong nước sâu đến thắt lưng lau nước mắt: “Hứa Tử Nặc, ngươi vô sỉ!”
Nói xong những lời cay nghiệt, liền dẫn mấy chị em của mình leo lên bờ.
Ta ở trên bờ không cho phép các nàng đi lên, nói: “Khi quay về hứa không được cáo trạng.“
“Dựa vào cái gì!“ Trương Tiểu Lục bị ta dùng sức đẩy đầu, mặt đều đỏ bừng lên, nói chuyện cũng lắp bắp: “Hu hu hu… Ta muốn mách thầy giáo, còn muốn mách huynh trưởng ta, ngươi và Hứa Tử Niệm… ức hiếp người…”
“Là các ngươi bắt nạt ta trước!”
“Ta ghét ngươi, ngươi luôn bắt huynh trưởng ta…”
“Rõ ràng là huynh trưởng của ngươi mỗi lần gặp rắc rối đều quăng nồi cho ta.”
“Ngươi ăn nói vớ vẩn.”
Chúng ta cãi cãi liền đánh nhau, đến lúc huynh trưởng nàng ấy mỗi tay một người nhấc chúng ta lên bờ thì đã có rất nhiều quần chúng ăn dưa tập trung trên bờ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chúng ta run rẩy như một cái sàng, không chỉ vì nước lạnh mà còn có phần lớn nguyên nhân vì cây thước trong tay phu tử Quý dường như sắp ngo ngoe chuyển động.
Ngay lúc hai người chúng ta đang muốn tranh đoạt việc người ác tố cáo trước thì Hứa Tử Niệm lên tiếng.
“Phu tử, bọn họ đang đánh nhau.”
Tình chị em sâu đậm chính là tốt a nhưng một khi nhìn thấy giáo viên, ai có mạng người nấy chạy.
Mà từ xưa đến nay, giáo viên luôn thích những học sinh giỏi, sẽ tin tưởng vô điều kiện mà không cần hỏi.
Mặc dù đây là sự thật nhưng ta vẫn rất là tức giận.
Nói nàng ta đánh ta là tốt rồi, nói cả việc ta đánh nàng ta làm cái gì chứ.
Phu tử Quý cho hai người chúng ta mỗi đứa hai gậy trước mặt toàn mọi người trong học viện.
Ánh mắt của hắn quét đến rong rêu còn dính trên tóc ta, thật là mất mặt mà.
Phu tử Quý còn phạt chúng ta mỗi ngày viết bốn chữ “Tiểu thư khuê các“ và treo trong lớp, một phía trước và một phía sau.
Xem ra người đàn ông này sẽ độc thân suốt đời.
Ta ngượng ngùng mặc quần áo ướt, một đường hắt hơi suốt, vội vàng đi thay quần áo.
Ta tức ch.ết mà, là người không ai thương, không ai yêu. Là cải thảo nhỏ mà tỷ tỷ không muốn.
Tại chỗ rẽ bị thiếu niên ngồi xe lăn chặn lại.
“Ngươi làm gì vậy?“ Ta rất là hung dữ.
Hắn cũng không nói gì, đưa cho ta chiếc áo khoác cũ mà hắn thường mặc.
“Ta không cần.”
Ta đã ướt thành như thế này rồi, chỉ đưa áo khoác cho ta thì có tác dụng gì?
Không thể nào không thể nào, hắn sẽ không nghĩ rằng mình làm như thế sẽ là một người đàn ông ấm áp đâu nhỉ.
“Che đầu lại đi, thật mất mặt.” Hắn nói ngắn gọn: “Còn xấu nữa.”
Có vẻ như hắn thực sự rất ấm áp, ta khóc ch.ết mất.
Sau trận chiến này, hai chúng ta đã hoàn toàn nổi danh, cả kinh thành đều biết hai tiểu thư khuê các phủ tướng quân và phủ thượng thư đã đánh nhau.
Nghe nói Trương Tiểu Lục trở về nhà bị cha nàng là thượng thư trừng phạt một trận, trong một thời gian thật dài, ánh mắt nàng nhìn về phía ta đều là mười phần oán khí.
Còn về phần ta thì…
Cha ta cảm thấy ta không có đánh thắng làm mất mặt ông, còn mẫu thân ta cảm ta không có dáng vẻ của tiểu thư khuê các làm mất mặt bà.
Phụ thân bắt ta đi tập võ, mẫu thân ta cũng tăng cường rèn luyện cử chỉ cho ta.
“Hãy thu ngón tay lan hoa chỉ của ngươi lại!“ Phụ thân ta đập bàn một cái.
(lan hoa chỉ: là một cử chỉ tinh tế và thú vị trong văn hóa Hoa ngữ. Đây là tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan, thường xuất hiện trong các bộ phim cổ trang. Cử chỉ này mang ý nghĩa tích cực và đẹp đẽ, tượng trưng cho vẻ đẹp tinh khiết và cao quý của hoa lan.)
“Bỏ cái chân vắt chéo xuống!“ Mẫu thân cho ta một cái nhìn sắc như dao.
Thời gian này không có cách nào sống được, phụ thân không thương mẫu thân không yêu, ta muốn xuất phủ nhặt ve chai hu hu hu…Hiện tại ta chưa cần phải xuất phủ nhặt ve chai nữa.
Bởi vì bây giờ ta đã có một miếng giẻ trên tay.
Bộ quần áo rách nát bị Phù Lâu vứt bỏ.
Cái này phải nói như thế nào nhỉ, vốn dĩ lúc đầu cái áo này chỉ là cũ, chỉ có một lỗ nhỏ, nhưng ta nghĩ hắn cứ mặc quần áo thủng lỗ chỗ mãi thì thật đáng thương nên ta muốn vá lại cho hắn, thuận tiện lấy lòng một chút, để hắn đừng mang thù như vậy.
Sau đó, lỗ hổng nhỏ biến thành lỗ hổng lớn.
Ta lục lọi trong kho vàng bạc nhỏ của mình, cuối cùng cũng tìm được mảnh bạc nhỏ nhất.
Khi ta đặt bạc vào tay hắn, hắn nhìn ta nghi ngờ.
“Quần áo của ngươi cũ quá rồi. Bản tiểu thư người đẹp tâm thiện, thích làm việc tốt. Cầm lấy và mua một cái mới đi.”
“Ngươi đang xúc phạm ta.“ Hắn nói.
Hmm, lời thoại quen thuộc như vậy.
Ta hiểu ý hắn, chê ít ấy mà.
Thế là ta lại cho hắn thêm một đồng tiền.
Bàn tay hắn vẫn đưa ra, ta nhìn hắn, hắn nhìn ta, chúng ta giằng co mãi không xong.
Thực ra trong tay ta vẫn còn một đồng tiền, nhưng ta không nỡ, đây là đồng tiền ta để dành để mua bánh bao sau giờ học.
Một cơn gió mùa thu thổi qua, thân mặc quần áo mỏng manh, hắn hắt hơi một cái.
“Lạnh quá a.” Hắn cố ý nói.
Quả thực bây giờ đã là cuối thu.
Cây ngân hạnh phía trên đầu ta xào xạc xào xạc, ta rụt cổ một cái, quấn chặt mình trong chiếc áo choàng màu hồng, gật đầu đồng ý nói: “Thật lạnh quá a.”
Hắn cất kỹ cục bạc, tự mình đẩy xe lăn rồi rời đi không thèm ngoảnh lại.
Hiện tại tính tình của nam chính đều lớn như vậy sao?
Ta kéo lá ngân hạnh trên đầu, trong lòng có chút tự hào: Lợi dụng bản tiểu thư lại dễ dàng như vậy sao?
Dù có ở đây thổi gió suốt ngày thì cũng đừng hòng lấy thêm được một đồng nào.
Bởi vì tiểu long bao nhà đó thật sự là ăn quá ngon rồi!
Ta cảm thấy bây giờ mình ngày càng ít bị hạn chế bởi thiết lập nhân vật.
Ví dụ, khi ta nhìn thấy Trương Nghiên Hành, người đang thưởng thức phong cảnh mùa thu và õng ẹo tạo dáng dựa vào lan can, đầu tiên là ta trợn mắt xem thường rồi giẫm lên chân chặn của hắn một cách chính xác.
Trương Nghiên Hành là Trương Tiểu Nhị, người cũng như tên, rất ngốc.
(250 (èr bǎi wǔ) bởi nó đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý nghĩa mắng chửi người đối diện. Họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250. Nhị trong Trương Tiểu Nhị là èr.)
“Tỷ tỷ luôn giữ phong phạm của tiểu thư khuê các, đi đường đương nhiên là mắt nhìn thẳng, không coi ai ra gì.” Hắn uỷ khuất cáo trạng. “Chỉ dùng sức dẫm vào chân ta mạnh như vậy, mặc dù là tỷ tỷ vô tình, nhưng cũng nên nói một tiếng xin lỗi chứ.”
Cứu mạng a, đã hiểu tại sao hắn ta gặp rắc rối mà ta luôn bị phạt rồi. Trình độ trà của ta không có bằng hắn a.
“Chào phu tử.” Ta phản ứng cực nhanh hành lễ.
“Lá phong ánh đỏ đầy trời, mây trôi trên bầu trời nhạt nhòa. Cúc vàng óng, cỏ cây um tùm…” Trương Tiểu Nhị ngồi thẳng lên, “roẹt” một cái mở chiếc quạt gấp của mình ra, vừa ngâm thơ vừa xoay người lại, lại “roẹt” một cái thu chiếc quạt vẽ đến diêm dúa của mình vào, cúi đầu chào: “Chào phu tử.”
Toàn bộ động tác đều uyển chuyển như nước chảy mây trôi, trong sự thong dong bình tĩnh lại có một chút khủng hoảng.
“Đưa quạt đây.”
Phu tử có một đôi mắt tinh như cú vọ.
“Đây là cái gì!“ Phu tử mở một chút lại vội vàng khép lại, giống như đôi mắt đã bị ô uế, sắc mặt tái xanh.
“Đây là bản sắc quân tử.” Miệng hắn vẫn còn cứng lắm.
Giờ thì tốt rồi, phu tử hoàn toàn bùng nổ.
Từ đó về sau, bốn chữ lớn “Bản sắc quân tử “ được bạn học Trương Nghiên Hành chăm chỉ viết hàng ngày, treo ở cổng trường học để tất cả học sinh chiêm ngưỡng.
Một ngày nọ trên đường đi học, ta không may mắn gặp được Trương Tiểu Lục.
Ta cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy nàng ấy nhưng thật ngạc nhiên là nàng ấy lại chủ động đến bắt chuyện với ta.
“Ta tha thứ cho ngươi rồi. Nhị ca của ta quả thực không phải là người đứng đắn.”
Ai cần ngươi tha thứ cho ta, ta còn chưa tha thứ cho ngươi đấy.
Ta cúi đầu không để ý tới nàng.
“Ta nghe nói ngươi cũng ở đó vào ngày nhị ca ta bị phu tử trừng phạt.”
Ta vẫn cúi đầu không để ý tới nàng ấy.
“Vậy ngươi có biết bản sắc quân tử là cái “sắc” nào không ?”
Ta ngẩng đầu, vẻ mặt bị sốc.
Nàng chỉ vào kiệt tác thư pháp trừu tượng mà nhị ca nàng mới treo lên, nụ cười còn có chút hèn mọn.
Muội muội, ngươi có vẻ…
Cũng không quá nghiêm túc.