Thời điểm ta mười hai tuổi, có một thiếu niên che mặt ngồi trên xe lăn đến trường, hắn ngồi ở hàng cuối cùng, lặng lẽ nghe giảng bài, chưa từng nói chuyện.
Trong trường có một đám vương tôn hoàng tử, còn có vô số kẻ ngu ngốc hơn ta.
Luôn có người cười nhạo, trêu chọc chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình nghèo khó này, có thể là xấu xí, là người câm hoặc là thiếu niên bị thọt.
Đây chính là nam chính nha! Ngươi đã bao giờ nhìn thấy nam chính nào vừa xấu xí vừa vô dụng chưa? Mấy người ngớ ngẩn các ngươi, đắc tội nhân vật chính, một đám ngốc nghếch, không giống như ta, ta sẽ chỉ khen ngợi hắn khuyết tật về thể chất nhưng ý chí kiên cường. Khi hắn bị người khác đẩy xuống khỏi xe lăn, ta đuổi hết đám người bại hoại đó đi.
Thật là một trò đùa, chiếc xe lăn này là bản tiểu thư nhìn thấy trước.
Ta ngồi trên xe lăn, nhìn xuống thiếu niên yếu ớt đáng thương này.
Hắn không lên tiếng hay bày tỏ sự bất mãn, nhưng ta biết chắc chắn rằng hắn nhất định đã chọn con đường ch.ết cho ta.
Là kẻ điên cuồng vì sự nghiệp, giai đoạn đầu hắn chỉ yêu nước mà không yêu mỹ nhân, giai đoạn sau lại muốn cả giang sơn và mỹ nhân, cuối cùng lại bị nữ chính đá, trở thành một người cô đơn đúng nghĩa.
Cho nên hắn chỉ có thể coi là một trong những nhân vật nam chính, chiếm lấy thời gian thời thiếu nữ tươi đẹp nhất của Hứa Tử Niệm, nhưng lại không phải là bến đỗ cuối cùng của nàng.
Mà ta chính là nữ phụ độc ác, khi hắn bắt đầu ngược nữ chính thì lợi dụng ta, khi nữ chính bắt đầu ngược hắn cũng lợi dụng ta. Ta thật sự chính là một người công cụ mà.
Ta ghét hắn, tên cặn bã không từ thủ đoạn đáng ch.ết này.
Đây hẳn là cơ hôi duy nhất mà ta nên có thể đứng từ trên cao nhìn xuống hắn ta.
Vì vậy…
Cái tội này hôm nay ta phải phạm rồi.
Ta cúi xuống nâng cằm hắn lên, nhìn vào mắt hắn.
“Lâu Kỳ ca ca, mắt huynh có cứt này!”
“…”
Ta cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, ít nhất Phó Lâu Kỳ cũng thấy xấu hổ.
Bởi vì thực sự là…
Ai da, đẹp trai cũng là con người, bình thường thôi, sáng nào ta cũng gặp.
Vì vậy, ta rất tự nhiên lau cho hắn bằng một chiếc khăn tay.
Hình như còn xấu hổ hơn nữa rồi.
—–
Phụ thân ta có tật xấu.
Điều này không thể không nói về tuổi thơ bi thảm của ta.
Hắn muốn ta – một tiểu thư nũng nịu luyện tập võ thuật.
Đao trông thì đẹp đấy nhưng ta không thể nhấc nó lên được.
Trường thương thì ngầu đấy nhưng ta còn không cao bằng nó.
Ta thậm chí còn không biết cưỡi ngựa.
“Ngươi.. Nha đầu này làm ta xấu hổ quá!” Ông ấy rất là bực mình.
Ông ấy cưỡi ngựa phi nước đại, ta ngồi ở trong ngực ông khóc lớn oa oa, ta biết mạnh nữ nhà võ tướng rất phong cách, nhưng nếu ta bị ngất ngựa thì phải làm sao đây a…
Ta là một tiểu cô nương nũng nịu nhưng khi khóc lên thì cảm giác như cha ruột ch.ết vậy, hú hét khiến ông sửng sốt một chút.
“Đừng khóc nữa.” Ông ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang ra lệnh cho cấp dưới của mình.
“Oa aaaaaa!“ Ta càng khóc to hơn.
Phụ thân ơi, con gái bảo bối của phụ thân đang khóc thảm như vậy, phụ thân cũng không biết phải dỗ dành thế nào sao?
Kết quả là phụ thân ta đã dùng khí phách huấn luyện quân sự để đối phó với ta.
Ta thực sự…
Khóc đến ngất đi trước mặt ông.
Từ nay về sau, đại đội tập võ thiếu mất đi một tiểu thư nhỏ, có thêm được hai đứa oan uổng: Hứa Tử Thanh và Hứa Tử An.
Ta là một thực tập sinh.
Đúng vậy, cha ta cảm thấy tuy rằng ta có một thân thể không thích hợp với việc luyện võ, nhưng có thể bồi dưỡng ta về mặt tinh thần, siêu độ ta…
“Về sau tìm tướng công, con nên tìm người như phụ thân. Gi.ết kẻ thù dễ như chặt một củ cà rốt, một đao là một cái đầu… Này Tử Nặc, sao con lại khóc…”
Ta nhìn người đàn ông đầy mồ hôi, hôi hám và luôn để việc chặt đầu người treo ở bên miệng này, ừm…
Sét đánh đó, sét đánh đó.
“Là nam nhi thì phải chinh chiến sa trường, đền đáp tổ quốc. Đừng nhìn những văn nhân mở miệng một tiếng trung quân ái quốc. Nhưng khi ra chiến trường lại vô dụng, đến cái rắm cũng không bằng. Gi.ết một con gà cũng không được. Còn làm được cái gì…”
“Phụ thân ơi, con đói bụng! Con muốn ăn thịt gà!”
Hứa Tử An đang đứng trung bình tấn, nghe thấy gà liền nghĩ tới món gà om tối qua, món gà đĩa lớn tối hôm kia và món gà nấm hương khuya hôm kìa.
Sau đó nó phải ở lại đứng thêm một canh giờ, thành công bỏ lỡ món gà om, gà đĩa lớn, gà nấm hương…
Cùng một lúc đánh mất quá nhiều cơ hội ăn “gà “, Hứa Tử An thực sự là một thằng nhỏ xui xẻo đáng thương.
—
Hứa gia ta có ba cô con gái và một cậu con trai, tất cả đều rất kỳ lạ.
Ta cũng không cần phải nói, chỉ nhảy qua nhảy lại giữa thiết lập nhân vật trà xanh và bản tính tưng tửng chân thật của bản thân thì không nói, đầu óc còn không được linh hoạt cho lắm, là một mỹ nhân ngốc nghếch.
Ngốc nghếch là Hứa Tử Niệm nói, còn mỹ nhân thì…
Ta mặc kệ, ta chính là mỹ nhân.
Mà Hứa Tử Niệm là nữ chính, đương nhiên có vầng hào quang nhân vật chính của riêng mình.
Ví dụ như mẫu thân nàng là vị ân nhân cứu mạng của một vị đại hiệp nào đó trên giang hồ, để báo ơn, ông đã nhận con gái của ân nhân làm đệ tử, truyền thụ cho nàng tuyệt thế võ học, thậm chí còn để nữ chính kế thừa tổ chức tốt nhất thiên hạ sau khi ch.ết.
Lại ví dụ như nàng ấy trời sinh có thanh lãnh thông minh, cầm kỳ thư họa vừa học liền biết, đọc sách viết chữ, làm văn chương mọi thứ đều không thua kém nam nhi. Trong lòng nàng còn có thiên hạ, có trách nhiệm với nhân dân…
Chỉ là hiện tại nàng đang trong giai đoạn giấu dốt, tương đối là kín tiếng, đối với người ngoài thì giống như một con tôm nhỏ có thân thế thê thảm nhưng lại vô cùng điềm tĩnh.
Hứa Tử Thanh, tam muội của ta, nhìn bề ngoài cũng giống ta, bình thường nhu nhu nhược nhược khóc sướt mướt, nhưng thực tế nàng ấy có thể mang theo một đại đao nặng bốn mươi cân, còn là một kẻ xấu bụng.
Ví dụ, sau lần đầu tiên ta ngắt bông hoa nhỏ đầu tiên của nàng ấy, nàng ấy đã cất đi phần còn lại của bông hoa nhỏ đó, sửa chữa lại một chút rồi mỗi ngày đều đeo trên đầu.
Trong bữa cơm gia đình, phụ thân nhìn thấy nàng đeo một bông hoa nát trên đầu, liền hỏi một câu.
Kết quả là tiểu cô nương đầu tiên nói rằng đây là đóa hoa cài tóc mà nàng yêu thích, sau đó miêu tả ngắn gọn những việc làm xấu xa của ta, cuối cùng còn tri kỷ mà nói: Dù tỷ tỷ cố ý làm vậy nhưng ta đã tha thứ cho tỷ tỷ rồi.
Ta cảm ơn ngươi nha.
Phụ thân đơn giản phê bình ta một chút trước mặt mọi người, nhưng mẫu thân ta lại phạt ta rất nặng ở góc tối không người.
Mẫu thân ta cảm thấy vô cùng mất mặt khi ta đi bắt nạt người khác mà lại bị người ta bắt nạt lại.
Về phần tam đệ Hứa Tử An, mặc dù là nam đinh duy nhất trong gia đình, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc nó đứng ở vị trí cuối cùng trong chuỗi thức ăn của gia đình.
Hứa Tử An là một đứa nhỏ mập mạp.
Khi lớn lên, nó sẽ chính là một người lớn mập mạp.
Trên người nó có nhiều đồ ăn vặt nhất, mứt quả, hạt dẻ rang, các loại kẹo trái cây… và thậm chí cả rượu mà phụ thân ta đã trân trọng nhiều năm!
Có trời mới biết nó đã bị đánh nặng nề thế nào khi bị phụ thân phát hiện ra mình ăn trộm rượu.
Sau khi cha ta đánh xong, nó còn bị nhốt vào từ đường quỳ cả ngày.
Xem vào phần bình thường nó có đồ gì ngon cũng sẵn sàng chia sẻ với ta, bản tiểu thư nguyện ý mạo hiểm bị mẫu thân mắng ch.ết để đi đưa ấm áp cho tiểu mập mạp này.
“Cái này là mẫu thân ta lén lút đưa, bánh quế thơm ngọt ngào này là đại tỷ tỷ cho, cái này móng heo là tam tỷ tỷ nhờ đại tỷ tỷ mang vào. Nhị tỷ tỷ, tỷ đến chậm, ta đã ăn no rồi.” Hứa Tử An thỏa mãn sờ lấy bụng mình.
Một khao khát chiến thắng kỳ lạ dâng lên trong lòng ta.
Ta sắp xếp ba chiếc áo choàng theo thứ tự là màu đen, màu xanh và màu hồng.
“Cái nào đẹp nhất?”
Nó chỉ vào cái màu hồng, kiên định nói: “Cái này xấu nhất, có vẻ chính là sở thích của nhị tỷ tỷ.”
Tiểu tử thúi này làm ta tức ch.ết rồi, ta muốn đi tố cáo với phụ thân, để tất cả bọn họ quỳ ở từ đường.
Tất nhiên là ta không có đi.
Suy cho cùng thì ai cũng có phần đến lúc đó thì không ai có thể thoát.
Nhưng mà ta vẫn bực mình, màu hồng thì có sao chứ? Màu hồng nhìn không đẹp sao?
Màu hồng nhìn rất đẹp a, nhìn căn phòng của Hứa Tử An toàn rèm màu hồng, ghế ngồi màu hồng, đại đao màu hồng, ta rất hài lòng.
“Trông đẹp không, tứ đệ?”
“Hu hu hu…”
Thấy thằng nhỏ khóc ròng ròng trong bộ đồ màu hồng, ta lại thở dài: Màu hồng thật đẹp nha!