Nữ Phụ Độc Ác Lại Tới Đây

Ta là kẻ ngốc



Ta là một nữ phụ độc ác nhưng mà ta lại rất lười đấu tranh.

Không lười cũng không có được, với điều kiện tiên quyết là dù có cố gắng thế nào cũng không thể đánh bại được nữ chính, nếu tiếp tục cố gắng thì có vẻ ta sẽ trông như một kẻ ngốc.

Thiết lập nhân vật của ta là một trà xanh.

Nhưng bản thân ta không phải là trà xanh, ta là kẻ ngốc.

Điều này thật khó chịu.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, A Nặc đần như vậy, không làm được bài tập phu tử giao. Nếu như bị phụ thân biết được, phụ thân sẽ tức giận mất thôi, hu hu hu…” Ta ôm một chồng sách, ngồi xổm trước mặt cánh cửa đổ nát của nữ chính, khóc thút tha thút thít.

Đây là lần thứ năm trong tháng ta đến ngồi xổm trước cửa vì bài tập về nhà rồi, nhân tiện, hôm nay là ngày 10.

Mặc dù sau này “ta” sẽ là một tài nữ nhưng bây giờ ta thực sự không thể hiểu được chứ đừng nói đến việc viết ra.

Nữ chính rất phiền ta, dù sao ta cũng là con gái của bà mẫu thân kế độc ác nhưng ta biết nàng ấy là một cô gái ngoan, yêu thích đọc sách viết chữ. Cho nên ta quyết định hy sinh bản thân để hoàn thành tâm nguyện của nàng ấy.

Ta ríu rít gần nửa tiếng, cuối cùng nàng ấy cũng mở cửa và lấy cặp sách của ta đi, ta cố tỏ ra dễ thương và nịnh nọt với khuôn mặt dễ thương này, nhưng nàng ấy “bùm” một cái liền đóng sầm cửa lại.

Đó không phải là vấn đề lớn, chỉ là mặt ta hơi đau một chút.

Nhưng bản tiểu thư tức giận.

Đây đã là lần thứ bảy trong tháng nàng ấy đóng cửa vào mặt ta như thế này rồi, hai lần còn lại là khi ta đến khoe khoang quần áo mới và mứt quả thơm ngon.

Nữ chính là đại tiểu thư, ta là tiểu tiểu thư, sau ta còn có một thứ muội và thứ đệ.

Ta không thể trêu vào đại tiểu thư nên đành đi ức hiếp hai đứa nhỏ.

Ta không chỉ xé bông hoa nhỏ trên đầu Hứa Tử Thanh mà còn ăn hết mỳ của Hứa Tử An trước mặt nó, bọn họ khóc lóc, ta thư thản.

“Muội muội, muội muội, ta vô không cẩn thận giật hỏng mất bông hoa nhỏ của muội. Tỷ tỷ không phải cố ý, muội sẽ không giận tỷ tỷ chứ?” Ta vừa bĩu môi vừa kéo tóc.

“Đệ đệ, đệ đệ, tỷ tỷ thật sự là đói chịu không được, ăn mỳ của đệ, đệ sẽ không giận tỷ tỷ chứ?” Ta chép chép miệng sau khi uống sạch nước mỳ.

Thật xin lỗi a các huynh đệ tỷ muội, cho đến bây giờ ta chỉ biết mỗi kiểu câu này thôi.

Ta là nữ phụ độc ác, mẫu thân ta là mẫu thân của nữ phụ độc ác, chín bỏ làm mười thì bà cũng là nữ phụ độc ác.

Người ta nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con sẽ biết đào hố, ta là trà xanh Khang sư phụ, còn mẫu thân là trà xanh cô đặc không phụ gia, hương trà lan tỏa tứ phía, rất là ác độc.

“Gặp được người đàn ông tốt như phu quân là vinh dự lớn nhất của thiếp thân. Biết bao người phụ nữ khao khát được phu quân thiên vị, thiếp thân cũng không dám yêu cầu xa vời. Chỉ nguyện phu quân khỏe mạnh, sự nghiệp phát đạt.”

Mẫu thân dịu dàng như nước, nhìn phụ thân ta bằng ánh mắt có thể chảy ra nước, còn sờ lên đầu của ta, tri kỷ dùng bánh ngọt bịt cái miệng như muốn phá hỏng bầu không khí của ta: “Phu quân nhìn các chị em khác nhiều hơn đi. Đêm dài đằng đẵng, cô đơn là điều khó tránh khỏi. Thiếp thân đã từng nếm trải cảm giác này rồi, nhưng có Nặc Nhi ở bên cạnh, ít nhất ta cũng không quá cô đơn. Mấy chị em mới tới không như vậy, mấy người như hoa không nên làm họ thấy cô đơn…”

“Nương tử vẫn khéo léo hiểu lòng người như ngày nào.” Phụ thân ta tán thưởng nói.

Sau đó ông ấy thực sự đã rời đi.

Sau khi giám định, kết luận là người đàn ông này là một trai thẳng, vừa cặn bã vừa háo sắc.

“Sao người này luyện võ xong lại không tắm? Tất cả đều là mùi mồ hôi.“ Bà bế ta lên ngửi một chút, sau đó chán ghét ném đi, dùng khăn tay bịt mũi.

“Hạ Sở, nhanh nhanh mang tiểu thư ra ngoài tắm rửa thay quần áo. Trên người bị dính mùi hôi hết rồi.”

Ta nói nước mắt trong mắt mẫu thân hóa ra là bị hun mà ra.

Mẫu thân ta không chỉ có chiếc mũi thính mà còn có đôi mắt tinh tường, chẳng hạn như bây giờ, nhìn thoáng qua là bà có thể biết bài tập về nhà của ta không phải do ta viết.

“Học Bát Trận Tây Xuyên và cầm quân phù trong tay áo quan. Nguyên nhân là nếu nữ nhân bằng lòng nhận thì tướng quân tại sao phải làm chồng nàng.”

Mẫu thân gian nan xác định chữ viết, nhướng mày: “Đây là chí hướng của con à?”

Đây là chí hướng của nữ chính, không phải của ta.

Trong tương lai, nàng sẽ trở thành một nữ tướng quân, mang binh đánh giặc, giành lại lãnh thổ đã mất và bảo vệ gia đình, đất nước.

Còn ta sẽ bị lưu vong hàng ngàn dặm, nhận hết tra tấn và ch.ết ở nơi xa lạ.

Ta nghĩ nghĩ rồi thành thật nói: “Đây là đại tỷ tỷ giúp con viết.”

Mẫu thân gật gật đầu, vẻ mặt đã hiểu rõ.

Ta nhận mười thước đòn, sau đó lại chép phạt đáp án của nữ chính viết một trăm lần.

Nhưng điều đáng mừng là mẫu thân ta biết tài năng và chí hướng của nữ chính nên cũng đã cho nữ chính đi học, mỹ miều nói là: không có cạnh tranh thì không có tiến bộ.

“Ta có một bộ Tứ Bảo Học Đường rất tốt, tiểu ngốc không biết sử dụng, nếu đưa cho nàng, đồ tốt lại lãng phí, ngươi có thể gửi đến trường học cho đại tiểu thư dùng.”

Mái tóc của mẫu thân ta rất đẹp, vừa đen vừa thẳng, ánh nắng chiếu lên mái tóc dài của bà như một dòng thác lấp lánh ánh sáng.

Bà chăm sóc bản thân rất tốt, dù đã ngoài ba mươi nhưng trước mặt phụ thân ta thì vẫn như một thiếu nữ thanh xuân, chỉ khi nhìn vào gương và nhớ lại quá khứ, bà mới lộ ra sự mệt mỏi ẩn sâu trong xương.

“Tiểu thư tại sao phải làm như vậy? Tiểu thư không ra tay với đại tiểu thư, không bỏ đá xuống giếng đã là rất nhân từ rồi.“ Hạ Sở cô cô an ủi nói.

“Thật sao?“ Mẫu thân cười cười: “Thôi, coi như là trả vật lại cho chủ nhân ban đầu của nó đi.”

Ta nghĩ giữa mẫu thân và người phu nhân đã khuất chắc chắn có vướng mắc gì đó khó lường.

Ta luôn gọi nàng ấy là nữ chính, nữ chính, nhưng thực ra nàng ấy có tên, là Hứa Tử Niệm.

Tưởng tưởng niệm niệm.

Trong trạch viện lớn, đích nữ mà ko được coi trọng và sủng ái thì đến cả thứ nữ cũng không bằng.

Mẫu thân ta vẫn luôn là diễn vai một người vợ hiền, bề ngoài không đối xử khắc nghiệt với người ở hậu viện mà ngược lại lén lút chèn ép bằng nhiều cách, đặc biệt là các di nương có con, về phần Hứa Tử Niệm, bà không quan tâm, cha ta cũng vậy, toàn bộ những người được tính là chủ nhà trong phủ tướng quân đều lựa chọn không để mắt đến nàng.

Nghe nói là bởi vì năm đó vị phu nhân đó ch.ết quá ám muội.

Địa vị của Hứa Tử Niệm trong phủ rất xấu hổ, giống như tình tiết trong nhiều cuốn tiểu thuyết, nàng thường xuyên bị bắt nạt.

Đặc biệt là bản thân ta trong quá khứ.

À, ta trong quá khứ từng là một đứa trẻ nghịch ngợm, rất là láo nháo, là loại thường xuyên khóc lóc om sòm lăn lộn lung tung ấy.

May mắn thay, vẫn là trẻ con nên không thể gây ra rắc rối gì lớn, mối hận thù giữa ta và nàng ấy ngoại trừ vướng mắc của thế hệ trước thì sau khi nhìn rõ thế cục, ta điên cuồng cố gắng chuộc lỗi. Hiện tại, ta đã thành công trở thành một tên ngốc đủ tiêu chuẩn trước mặt nàng ấy.

Suy cho cùng, người thông minh đều coi thường đối phó với một đối thủ chỉ ngu mà không xấu.

Và ta là một kẻ ngốc thiện lương.

Nơi ta học là một trường học nổi tiếng, các giáo viên đều nổi danh, họ đều là những học giả nho học nổi danh thiên hạ, các học sinh cũng nổi tiếng, đều là người có phụ mẫu là những người nhiều tiền.

Phu tử ở trường không thích ta lắm.

Hắn họ Quý, đang ở độ tuổi xây dựng sự nghiệp, xưa nay thích mặc quần áo màu trắng, phong cách của một thư sinh, khí chất học giả, nói năng hay nhưng cách làm việc lại không hề cổ hủ.

Ví dụ như ta đạo văn một bài thơ hay, hắn khen bài thơ chứ không khen người, thậm chí còn nói kiểu tính tình cổ quái, một ví dụ khác là ta giả vờ đáng thương, đổ toàn bộ trách nhiệm làm đổ giá sách lên người Trương Tiểu Nhị của phủ Thượng thư, hắn không chút thương hương tiếc ngọc nào, lệnh phạt năm mươi đại bản.

Ánh mắt hắn nhìn ta có vẻ chán ghét, còn có sự trào phúng trần trụi: Mấy trò vặt này của ngươi ta đã sớm nhìn thấy rồi.

Rất rõ ràng hắn là bậc thầy giám định trà xanh.

Suy cho cùng, hắn cũng từng là chiếc lốp dự phòng bị mẫu thân ta lợi dụng rồi sau đó đá bay.

Tiểu Quý, ngươi trưởng thành rồi nha.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.