Trừng Phạt Nữ Phụ

Chương 11



Chương 11:

Giang Nhu nhất định đang vắt hết óc suy nghĩ, rõ ràng mọi thứ đã trong tầm kiểm soát, tại sao lại hoàn toàn thay đổi trong nháy mắt.

Thực tế, trước khi xảy ra chuyện ở núi giả, tôi đã đến tìm mã phu đang bị chủ nợ đeo bám.

Sau một hồi thương lượng, mã phu đã có lựa chọn giữa việc bị chủ nợ đánh c.h.et hay là giúp tôi.

Tất nhiên, đám chủ nợ kia cũng là do tôi cố ý dẫn đến tìm mã phu.

Giang Nhu không phải kẻ ngốc, nếu không sau này cô ta cũng không thể ngồi vào vị trí tối cao kia.

Tôi chỉ có thể lợi dụng tính đa nghi lcủa cô ta để cô ta đi theo con đường mà tôi đã chỉ, để lại manh mối cho cô ta phát hiện vấn đề ở chuyện của mã phu và Ánh Hồng, tra tấn mã phu một phen rồi tự cho là mình đã có được đáp án mình muốn, cũng vì vậy mà mất cảnh giác.

Cô ta làm theo kế hoạch của tôi, từng bước đẩy tôi vào nguy hiểm, nhưng lại không ngờ tới, đây cũng là một cái bẫy tôi đặt ra cho cô ta.

Cuộc sống của tôi càng đau khổ, thì càng có thể khơi dậy sự thương hại và đau xót của cha mẹ Giang.

Không có cơ hội nào tốt hơn bây giờ để Tống Cẩm An và cha mẹ nhận nhau.

Về phần mã phu, hắn xứng đáng nhận chuyện này.

Năm đó Ánh Hồng liên hệ bọn bắt cóc lừa bán Tống Cẩm An, trong đó có sự tham gia của mã phu.

Gã đánh xe đưa Tống Cẩm An bất tỉnh ra khỏi thành, trước khi giao dịch với những kẻ buôn người, hắn còn có ý đồ xấu với Tống Cẩm An nhỏ tuổi, nhưng không thành công.

Những chuyện mà bọn họ làm, từng chuyện từng chuyện tôi đều nhớ kỹ!

Mọi người thấy tôi nhìn Giang Nhu, ngoại trừ Cố Cửu Ninh đang âm thầm giãn cơ mặt ra, thì sắc mặt ai cũng không tốt.

Bùi Chiêu còn thấy có lỗi hơn, tự trách và áy náy nhìn tôi.

Nhưng vừa rồi cũng chính hắn đã điều động người cản tôi lại, đương nhiên trong đó có Giang Nhu đẩy củi vào lửa.

Tôi trực tiếp phớt lờ, nói với mẹ Giang bằng giọng kích động và thận trọng: “Người… có phải là nhầm rồi không?”

Mẹ Giang khóc lóc thảm thiết: “Con gái ruột của ta, làm sao ta có thể nhận nhầm!”

Tôi giễu cợt trong lòng, bà không chỉ nhận nhầm, mà còn ép c.h.ế.t con gái của mình.

Giang Nhu lo lắng đến mức trán toát mồ hôi, thậm chí còn không thở nổi, vì sợ mũi nhọn lại chĩa về phía mình.

Không chờ tôi hỏi tiếp, cô ta đã trợn mắt ngất xỉu.

Với tình hình hiện tại, tôi không thể tiếp tục tra hỏi.

Tra hỏi quá sát sẽ phản tác dụng. Tôi muốn cho đám người này chủ động từ bỏ cô ả xuyên không, thay vì để tôi phải trâu bò dắt chó đi cày.

Về phần mã phu, cha Giang sợ hắn sẽ lắm miệng hủy hoại thanh danh của Giang gia nên Cố Cửu Ninh đã đề nghị giao cho y giải quyết.

Vì vậy, mã phu đã thần không biết quỷ không hay bị tống vào tù, sợ rằng cả đời này cũng không thoát ra được.

Mẹ Giang đưa tôi về nhà, cẩn thận hỏi tôi một phen.

Không giống như lần trước, lần này tôi cố tình tiết lộ một số manh mối quan trọng cho bà ta.

Bà ta cũng chắc chắn rằng tôi là con gái ruột của mình.

Đứa con gái xấu số vượt mọi chông gai, một lòng muốn về nhà nhận lại cha mẹ.

Tôi lấy cớ mất trí nhớ, không thể xác định thân phận nên không muốn nhận nhau, thậm chí còn không muốn gặp Giang Nhu, đó là lý do tại sao cha Giang mẹ Giang càng cảm thấy có lỗi với tôi hơn.

Nhưng ngay cả như vậy, họ vẫn không từ bỏ Giang Nhu.

Ở với Giang Nhu nhiều nên có cảm tình, vì vậy họ lấy lý do rằng họ yêu tôi nhiều đến mức mất khả năng phân biệt nên mới nhận người khác thành tôi, không hề đề cập tới chuyện lúc trước Giang Nhu cầm tín vật tới nhận thân.

Con gái giả và vương gia đính hôn, chuyện này truyền ra sẽ tổn hại đến mặt mũi của hai nhà.

Nghĩ đến việc trước đây Bùi Chiêu và Giang Nhu có bao nhiêu ân ái trước mặt người ngoài, lúc sự thật được vạch trần sẽ có bấy nhiêu vả mặt.

Thân là vương gia mà tiếp tục ân ái với thiên kim giả thì có hơi không hợp thân phận, nhưng từ hôn thì lại có vẻ trước kia chỉ là hư tình giả ý.

Càng làm tôi không ngờ tới chính là cha Giang lại chủ động đến vương phủ xưng tội, mà cha của Bùi Chiêu cũng âm thầm đồng ý với sự tồn tại của Giang Nhu.

Tôi không ngạc nhiên về chuyện này, nói cho cùng thì Vương gia và Giang gia liên hôn cũng chẳng phải vì Giang Nhu, mà là sức mạnh tài chính mạnh mẽ của Giang gia.

Rõ ràng đã đạo đức giả đến mức này, cha mẹ Giang vẫn cố chấp giữ tôi lại Giang phủ, hận không thể móc trái tim chân thành ra để chứng minh tình yêu đối với tôi.

Mọi thứ dường như đã trở lại điểm ban đầu, một ngõ cụt.

Gặp lại Cố Cửu Ninh, khuôn mặt y lộ ra vẻ trắng bệch yếu ớt: “Nếu những gì muội nói về sau này là sự thật, vậy nếu kế hoạch của chúng ta thất bại, sẽ tương đương với việc đẩy Tiểu Nhu xuống vực thẳm.”

Tôi hỏi: “Huynh có cách nào tốt hơn à?”

Ở thế giới này, Tống Cẩm An vẫn chưa trải qua sự phản bội và bỏ rơi, mục đích duy nhất của nàng là nhận lại cha mẹ và người yêu.

Những gì tôi làm không hề ảnh hưởng đến điều đó.

Nếu không, cần gì phải đi vòng quanh như vậy, cứ trực tiếp cho họ về với cát bụi, tiết kiệm thời gian và công sức.

Cố Cửu Ninh thở dài nói: “Ta chỉ sợ Tiểu Nhu gặp nguy hiểm.”

Thật ra, tôi thực sự không hiểu tình cảm của Cố Cửu Ninh dành cho Giang Nhu.

“Mặc dù hai người quen biết nhau từ nhỏ, nhưng đã xa nhau mấy năm, huynh không sợ sau khi ta rời đi, Giang Nhu thật trở lại sẽ làm huynh thất vọng sao? Người mà huynh thích là Giang Nhu thiên chân vô tà* dưới sự che chở của cha mẹ, nhưng tất cả chúng ta đều biết, Giang Nhu đó đã không còn nữa.”

*sự thiện lương không giả tạo

Cố Cửu Ninh khẽ mỉm cười: “Lúc trước cha ta chỉ là quan viên tứ phẩm, nhà họ Giang giàu có vô cùng lại còn thân thiết với Vương gia, không ai dám gây rối với Giang Nhu mà chỉ nịnh bợ nàng. Con cái thế gia cùng tuổi bắt nạt ta, nhưng Giang Nhu thì không. Nàng không giúp ta đi gây rắc rối cho người khác, nhưng nàng sẽ cố tình thân thiết với ta hơn để người khác nhìn thấy, dành cho ta rất nhiều đãi ngộ đặc biệt. Dần dà bắt đầu có nhiều người chơi với ta, không phải vì ta quá giỏi, mà vì chơi với ta sẽ có cơ hội gần gũi với Giang Nhu và Bùi Chiêu. Nàng ấy là một sự tồn tại đặc biệt đối với ta. Ta đã từng nghĩ tới vô số trường hợp gặp lại, nhưng không gì hơn việc nàng ấy được bình an. Chỉ cần nàng ấy được bình an, chuyện khác đều không quan trọng.”

“Chuyện này có liên quan gì đến thích? Thích của tuổi nhỏ và thích lúc niên thiếu là khác nhau.”

“Ai quy định, yêu một người không thể bắt đầu từ thích? Trong cuộc đời ta, cô nương quan trọng nhất, thích nhất, từ nhỏ tới lớn luôn là nàng ấy.”

Tôi không nói nên lời, suy cho cùng, tình yêu rất khó suy luận theo lẽ thường.

“Nếu đã như vậy, huynh giúp ta thêm một việc nữa, để  chuyện này có thể nhanh chóng kết thúc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.